
mặt tôi lập tức sẽ bầm dập vì mười cái móng tay dài đến ba phân kia.
Người đàn ông đứng tuổi ôm eo cô gái trẻ đó, dáng vẻ
rất thân thiết, tôi không muốn đi nữa mà hứng thú ngồi xuống bên cạnh.
Cô gái trẻ đó mặc rất model, khuôn mặt trái xoan bị tô
vẽ một lớp phấn dày, mí mất không biết là được vẽ thêm cái gì cho dài và rõ
hơn, toàn thân thoảng mùi nước hoa đắt tiền. Tôi quan sát cô ấy, ước chừng cô
gái này chưa quá hai mươi tuổi.
Người đàn ông lớn tuổi đó, khuôn mặt nhàu nát, bụng
bia to phệ, cổ béo rụt, không biết là ông hay là bố của cô gái kia.
Đúng lúc tôi đang tự hỏi thì mỹ nữ đó bỗng cất giọng
hỏi: “Anh yêu! Cái này có đẹp không?”
Tôi vịn vào tủ hàng đứng lên, quay về phía cái nhẫn
kim cương cô gái đó cầm nhìn một cái. Đáng lẽ với chỉ số IQ của tôi thì phải
sớm đoán ra họ là một đôi chứ.
Người đàn ông khẽ gạt gật đầu, nói nhanh: “Đẹp, đẹp,
em đeo cái gì cũng đẹp hết.”
Tôi nhận thấy cô nhân viên bán hàng còn vui mừng hơn
cả cô gái mua nhẫn kia, miệng không ngừng tán tụng: “Chiếc nhẫn này là mẫu mới
nhất của năm nay, bán trên toàn quốc với số lượng có hạn, nó rất hợp với khí
chất của tiểu thư.” Tôi ném ánh mắt khinh thường về phía cô nhân viên bán hàng,
ngọn lửa căm thù bùng cháy trong lòng.
“Tiểu thư, tôi lại cảm thấy chiếc nhẫn này không hề
hợp với cô, khí chất cao quý như cô phải đeo chiếc nhẫn có viên kim cương to
hơn, cô không cảm thấy viên kim cương này quá nhỏ sao? Tôi vừa xem qua, bên kia
còn có nhiều nhẫn kim cương đẹp hơn cái này.” Nói xong, tôi ngẩng lên nhìn cô
ấy, ánh mắt trong sáng, lương thiện.
Cô gái đó vội tháo chiếc nhẫn, trả lại cho cô nhân
viên bán hàng, sau đó cũng không biết nhìn tôi bằng ánh mắt nóng hay lạnh, rồi
kéo tay người đàn ông lớn tuổi đó đi mất.
Tôi đứng lên khỏi ghế ngồi, quay người nhìn cô nhân
viên bán hàng đang tức đến tím mặt, ánh mắt giận dữ như có thể dọa chết con mèo
bà Vương dưới lầu đang nuôi.
Có lẽ cô ta đang không ngừng chửi mắng tôi ở phía sau,
vậy thì cô cứ việc chửi thoải mái đi nhé.
Tôi đã sớm nói rồi, Hứa Y Thần không phải là người dễ
bị bắt nạt.
Từ trung tâm thương mại đi ra, tôi phát hiện ra mình
không mua gì cả, thật khiến người khác cảm thấy thương hại. Như thế này, tiền
còn đây, tôi sẽ đi ăn một bữa thật ngon vậy.
Lúc đi đến ngã rẽ chỗ trung tâm thương mại Mỹ Liên,
tôi thấy một chiếc xe màu trắng dừng lại, rất nhiều người đi lại chỗ đó. Nhìn
lên hàng chữ viết trên xe, thì ra là xe hiến máu nhân đạo.
Tôi bước qua, chỗ này có rất nhiều người đang tụ tập,
từ trung niên đến thiếu niên, không biết vì sao tôi rõ ràng có bệnh thấy máu là
choáng lại lượn vòng quanh nơi này mãi. Một cô y tá bên cạnh đưa cho tôi một
tập đơn hiến máu, tôi nắm chặt trong tay, có chút sợ hãi. Đang lúc tôi sắp quay
người bỏ đi thì nghe thấy có người gọi tên mình.
Nhìn xung quanh hồi lâu tôi mới khẳng định được tiếng
gọi tên mình phát ra từ phía xe hiến máu, tôi tránh ánh mắt nhìn của đám người
ở đó, cúi đầu bước đi.
Tôi làm sao có thể ngờ, người gọi tôi từ trong xe hiến
máu là Hàn Cần Hiên, chị ấy vén tay áo, để lộ làn da trắng như tuyết, tôi ngẫm
nghĩ một hồi, thấy lạ là sao da chị ấy trắng thế, nhưng cố kìm lại không hỏi.
Chị ấy cười, thỏi thăm tình hình của tôi gần đây có ổn
không, người sắp hiến máu mà có thể thản nhiên tươi cười như vậy, thật can đảm.
Chứng kiến Hàn Cần Hiên làm một việc vĩ đại như vậy mà
tôi cũng không chút động lòng. Lại còn đứng bên trả lời lại không chút liêm sỉ:
“Cũng tàm tạm thôi.”
Lúc nhìn thấy cô hộ lý chuẩn bị dụng cụ để trích máu
cho Hàn Cần Hiên, tôi lấy bao thuốc từ trong túi xách ra, sau đó lắp ba lắp bắp
nói: “Em... đợi chị ở phía dưới nhé.”
Nếu lại để Hàn Cần Hiên biết là tôi sợ bị choáng khi
nhìn thấy máu nên mới rời đi thì chẳng phải hơn hai mươi năm qua tôi đã sống
hoài hay sao?
Hàn Cần Hiên lương thiện như thế sao? Tôi rút một điếu
thuốc trong bao, đi lại quanh quẩn bên chiếc xe ô tô màu trắng này. Hàn Cần
Hiên còn nằm trong xe nghỉ ngơi thêm một lúc rồi mới xuống, tay chị ấy cầm một
cuốn sổ màu đỏ, tôi mở ra xem thử, trông nó đẹp hơn giấy chứng nhận tốt nghiệp một
chút.
“Chị... không sao chứ?” Thấy sắc mặt chị ấy nhợt nhạt
như vậy, tôi do dự rất lâu sau mới dám rụt rè hỏi một câu như vậy. Sao tự nhiên
tôi lại thấy quan tâm tới Hàn Cần Hiên là trách nhiệm của tôi vậy.
Chị ấy trả lời có chút mệt nhọc: “Không sao”, sau đó
yếu ớt kéo tay tôi lại gần, trầm tư nói: “Cùng chị về nhà ăn cơm đi, đã lâu rồi
em không về bên nhà. Bố mẹ ngày nào cũng nhắc em đấy.”
Tôi đảm bảo nếu không phải vì Hàn Cần Hiên vừa mới
hiến máu xong, hiện giờ chị ấy cần vịn vào người tôi thì chị ấy đã không nói
như vậy. Bố mẹ tôi nhớ tới tôi mới lạ chứ. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu không phải
bố mẹ gọi điện bảo tôi phải về thì tôi tuyệt đối không về.
Hàn Cần Hiên nhìn tôi một lúc, ánh mắt đó chẳng hiểu
sao lại khiến tôi không thể nào nói hai chữ “không về”. Sau đó tôi chán chường
cùng Hàn Cần Hiên leo lên xe buýt về nhà bố mẹ.
Lúc xe buýt đi qua siêu thị rau, chị ấy không xuống xe
mà lại chọn cá