
đường lộp cộp lộp cộp, càng nghe càng sợ. Tôi chỉ mong mau mau về đến
nhà mình, nhưng con đường này như chạy đến vô cùng, càng đi càng xa.
Trên đường chỉ có mấy thiếu niên nhuộm tóc vàng, miệng
huýt sáo, xem chừng là bọn lưu manh. Thấy vậy, tôi chỉ biết mau chóng tránh ra
xa, lúc này rất muốn tập lại mấy động tác Teakwondo học mấy năm trước. Đột
nhiên nghe thấy phía sau có tiếng xe máy khởi động, hình như bọn nhóc này định
đua xe.
Ra đường vào lúc hai giờ đêm thế này xem ra không có
mấy người tốt, chỉ có tôi là ngoại lệ mà thôi.
Đi đến chỗ không có đèn đường tôi càng sợ nên càng
phải hát to những bài hất xưa cũ để ra vẻ ta đây can đảm.
Tôi khẽ thở dài, có lẽ là vì nghĩ mình đã già rồi, Hứa
Y Thần đã thay đổi rồi, trước đây nha đầu này điên điên khùng khùng chẳng biết
sợ là gì.
Đi đến chỗ thang máy tôi mới cho phép mình thở phào
nhẹ nhõm. Dùng câu danh ngôn đã sửa lại: sống ngày nào biết ngày ấy, để an tủi
bản thân. Câu danh ngôn này là của ai, tôi không nhớ nổi, có lẽ là của một ông
nào đó đã qua đời từ rất lâu rồi.
Lục lọi trong bếp hồi lâu, tôi tìm được một gói mì ăn
liền, xem ra mức sống của tầng lớp trí thức không mấy khá giả, đến rau củ muối
cũng không có mà ăn.
Tôi đột nhiên nhớ ra vẫn còn chỗ thức ăn Lăng Sở mua
cho tôi để trong tủ lạnh, mở tủ ra tôi thật sự bị hoa mắt. Lúc này, tôi cũng đã
biết thế nào gọi là tâm hồn hòa hợp, sở thích tương đồng, bởi vì tất cả đều là
những món tôi thích ăn nhất.
Sau khi ăn uống no nê, tôi nằm ườn trên sofa, đương
nhiên còn chưa kịp tắt đèn thì đã ngủ mất rồi.
Tôi ôm chăn, cuộn kín từ đầu đến chân, nằm ngủ và
không quên chờ đợi cuộc gọi như đêm hôm trước, chỉ là không muốn dùng lại lời
thoại hôm trước mà thôi.
Liệu tên khốn Y Dương có gọi lại cho tôi không? Tôi vô
cùng mong mỏi nhìn thấy dãy số quen thuộc ấy, chỉ là tôi không muốn gọi đi, thứ
nhất, tôi không thể coi thường chính mình; thứ hai, tôi sợ Y Dương cũng coi
thường tôi.
Nói thực, trên thế giới này, trừ sự coi trọng của Y
Dương ra, tôi không cần sự coi trọng nào khác.
Trước đây tôi thường cho rằng, chia tay chẳng có gì là
ghê gớm cả. Bạn trai như là bộ quần áo mặc trên người, đôi giày đi dưới chân,
hết có thể mua, cũ có thể đổi. Nhưng đến khi chia tay Y Dương, tôi mới hiểu khi
đường ai nấy đi, không ai có thể tự nhiên trước mặt nhau, càng không dễ dàng
nói ra câu “xin cào, tạm biệt” khi gặp nhau được.
Tôi chợt phát hiện ra những câu nói của mình gần đây
thường mang tính triết lý, chưa biết chừng một ngày nào đó có thể tập hợp chúng
lại làm thành một cuốn sách, lưu truyền muôn thuở.
Đòng hồ trên tường đổ ba hồi chuông, tôi hiểu ba hồi
chuông đó muốn nói là: “Đã ba giờ đêm rồi, tên khốn Y Dương còn chưa gọi điện,
có lẽ là sẽ không gọi đâu.”
Tôi nhắm mắt, không nghĩ gì nữa, chuyện đêm qua càng
không cần nghĩ đến nữa.
Buổi sáng tỉnh dậy, tôi lại bị chảy máu chân răng. Tôi
khẳng định lần này không còn là ngày mai trời lại sáng nữa, tôi bị bệnh thật
rồi. Tôi đã hy vọng sau một đêm triệu chứng này sẽ biến mất, kết quả là máu
chảy càng nhiều hơn, khiến tôi mất hết hy vọng.
Tôi khoác áo da đen, đi đôi giày cao gót đến công ty
họp vào lúc mười một giờ. Hồ ly cái tinh nhanh nhìn thấy tôi hỏi ngay một câu:
“Bản vẽ hoàn thành chưa?”
Tôi dương dương tự đắc đưa bản vẽ cho chị ta, nghĩ
bụng, không ngờ lão nương tôi đây đã làm xong phải không?
Mười một giờ bốn mươi cuộc họp mới kết thúc.
Tôi lấy lý do sức khỏe không tốt, to gan đề đạt với
cấp trên xin nghỉ phép năm ngày, thật không ngờ hồ ly già đó nhanh chóng đồng
ý.
Oh my God!
Từ công ty đi ra, tôi chợt cảm thấy tình thân bộc phát
mãnh liệt, dang cao đến vạn trượng. Tôi sờ một lượt khắp các túi quần áo, may
mà còn một chút tiền để dành. Tôi không có thẻ vàng, thẻ xanh, thẻ mẫu đơn [5'>,
trong túi xách chỉ có thẻ ra vào của nhân viên. Sau khi nghênh ngang kiêu ngạo
bước vào khu mua sắm, tôi xem quần áo, dao qua khu bán giày, không biết khu bán
trang sức đi đường nào nhỉ?
[5'>
Những loại thẻ VIP, thẻ ưu đãi, thẻ ngân hàng quốc tế dùng để mua hàng.
“Tiểu thư! Xin hỏi cô muốn xem hàng gì? Cô nhân viên
bán hàng tươi cười hỏi tôi.
Tôi lại sờ túi, ước tính tất cả chỉ còn mấy trăm tệ,
thấy thật khó xử. Lần trước còn rêu rao với Hứa Y Nam rằng lúc tôi kết hôn sẽ
mua cái lắc đắt hơn cái lắc anh ấy mua cho Hàn Cần Hiên mấy lần, cứ xem tình
trạng này thì phải đợi đến “tháng ngựa năm lừa” mất.
Tôi quay sang cô nhân viên bán hàng cười ngượng, xua tay
nói: “Không cần đâu.”
Mặt cô ta xị hẳn xuống, vẫy tay áo như muốn đuổi khách
hàng.
“Mẹ kiếp, làm gì mà khinh người thế, đợi bà cô ta đây
có tiền, khi đó sẽ vét hết kim cương của quầy hàng này nhét vào túi chơi.” Tôi
thầm mắng cô ta, lúc chuẩn bị bước đi liền nhìn thấy một đôi nam nữ đi đến quầy
trang sày.
Cô nhân viên bán hàng lập tức diễn lại bộ mặt tươi
cười, ân cần chào hỏi.
“Choáng! Cái loại gì, thảo mai thảo quả [6'> thế không
biết.”
[6'>
Ý nói tâng bốc, nịnh nọt không thật lòng.
Tôi thầm nghĩ nhưng không nói ra. Tôi sợ sau khi nói
ra,