
ức cũng nhảy vào trong nước. Khi đó chúng ta đã
sắp đến bờ, nô tỳ còn nhìn thấy nhị thiếu gia, à không, là Yến vương điện hạ ở
trên bờ, điện hạ cũng nhảy vào trong nước cứu tiểu thư. Bờ bên kia vẫn còn bắn
tên, Khánh đại gia nhảy vào trong nước chạy trốn. Ông ta bơi giỏi, nô tỳ cũng
biết bơi chút ít, hơn nữa dòng chảy không mạnh, hai chúng ta bơi tới bờ. Người
trên bờ bên kia đành thôi. Tống tiên sinh bơi đi rất xa cũng không tìm được
tiểu thư, đành quay về tìm nô tỳ. Chúng ta đang lo lắng thì nhận được thư của
Vương gia, nói người đã cứu được tiểu thư, lúc này chúng ta mới yên lòng.”
Tôi
nghe xong trong lòng rất cảm động: “Chúng ta phải cảm ơn Tống tiên sinh rất
nhiều.”
Vân
Hương e thẹn nói: “Không ngờ Tống tiên sinh học vấn tốt, thân thủ cũng tốt như
vậy.”
Tôi
nghe vậy đã vui vẻ đùa cô ấy: “Ai nha! Củ cải tháng Chạp, nảy mầm rồi sao?”
Mặt Vân
Hương đỏ bừng, mượn cớ đi lấy thuốc cho tôi rồi chạy mất.
Buổi
chiều, mặt trời ngả về Tây, chúng tôi đặt chân đến Định Sơn quan.
Nam
Thiên Sơn đến đó thì ngừng lại một đoạn, quan ngoại là Bắc Thiên Sơn kéo dài
mười dặm, cùng với thảo nguyên đại ngàn mênh mông bát ngát. Định Sơn quan được
dựng lên ở chân núi, cũng không phải “nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai” (một
người giữ cửa, vạn người khó vào), nhưng quan nội địa thế
phức tạp, lại có một diện tích đất bằng lớn để khai chiến, cộng thêm rừng núi
hiểm trở, ngược lại trở thành một vị trí rất tốt.
Tôi
bỗng nghĩ đến một chuyện, hỏi Tống Tử Kính: “Tiên sinh, ở quan ngoại này thật
ra cũng được coi như lãnh thổ Đông Tề, vì sao lại đặt cửa khẩu ở chỗ này?”
Tống Tử
Kính giải thích: “Hai mươi năm trước, lãnh thổ Đông Tề chỉ tới chỗ cửa khẩu
này. Năm đó thành Tây Dao xảy ra đại dịch, đại Tư Mã đại tướng quân La Thắng
Khanh lấy ít địch nhiều, đánh bại tiên đế nước Liêu, Da Luật Hạo, một phần lớn
lãnh thổ phía Tây Định Sơn Quan thuộc về Tề quốc chúng ta.”
Anh ta
vẽ một bức tranh trên mặt đất cho tôi xem. Thì ra lãnh địa của Tiêu Huyên giống
như dùng thìa múc kem, múc ra một khối lớn trên lãnh thổ nước Liêu. Tuy diện
tích lớn nhưng ba mặt đều bị nước Liêu vây quanh. Tống Tử Kính vừa chỉ vừa nói,
bên này là Thúc Khánh vương, bên kia là Nam Lĩnh vương, còn bên đó là Vệ Đô
vương. Tiêu Huyên giống như sống giữa lòng địch quốc.
Tôi
nói: “Cửa khẩu này được giữ lại, thứ nhất là phòng kẻ địch, thứ hai là phòng
phiên vương phải không?.”
Tôn
tiên sinh vuốt râu gật đầu: “Đúng như lời cô nương nói. Nhưng quận thủ nơi đây
là nhạc phụ của Yến vương, coi như là phạm vi thế lực của Yến vương.”
Ông ấy
nói tôi mới nhớ ra, nơi đây là Thai châu, chính là nhà mẹ đẻ của bà xã đã qua
đời của Tiêu Huyên.
Chúng
tôi đi qua thành. Thành Thai châu là trọng địa của biên quan, vô cùng phồn hoa.
Trên đường có thể nhìn thấy không ít thương nhân hoặc lữ khách vai đeo đại đao,
để râu quai nón. Còn không ít nghệ nhân mũi cao mắt sâu như đến từ vùng Tiểu Á,
đàn ông cao lớn khôi ngô, phụ nữ quyến rũ, đa sắc thái. Quần áo của bọn họ có
hình thức rất đặc biệt, màu sắc rực rỡ, đứng ở ven đường thu hút nhiều du khách
dừng chân.
Rời
khỏi phố xá sầm uất, ra khỏi cửa thành, đi lên đường núi. Nửa giờ sau, một
thành trì phong cách cổ xưa xuất hiện ở cuối đường. Thành trì thế dựa núi, cao
to hùng vĩ. Từ xa chậm rãi đến gần, tôi nhìn thấy vết tích chiến hỏa để lại
trên tường thành qua bao năm tháng. Dây leo mọc đầy tường, cành lá non mịn nhẹ
nhàng chập chờn trong gió mát ngày hè, binh khí trong tay binh lính trên tường
thành phản chiếu ra những tia sáng chói mắt, hình thành một sự đối lập rõ ràng
với một mảnh rừng xanh ngắt phía sau lưng.
Bỗng
nhiên, từ cổng thành truyền tới một giọng nói trong sáng, mạnh mẽ: “Tôn tiên
sinh, đã lâu không gặp!”
Vân
Hương kéo tôi một cái, tôi buông mành xuống theo lễ nghi.
Nghe
bên ngoài có tiếng Tôn tiên sinh trả lời: “Trịnh thiếu tướng, đã lâu không
gặp!”
Người
thiếu niên kia nói: “Hôm qua mới gặp tỷ phu, tỷ phu nói tiên sinh sắp đến, từ
sáng sớm ta đã ở đây chờ, đến bây giờ mới chờ được tiên sinh. Lần này tiên sinh
không thể như lần trước, nhất định phải ở lại một đêm mới được đi. Gần đây gia
phụ lại tìm được một thế cờ kỳ lạ, đang chờ tiên sinh tới phá giải.”
Cậu
thanh niên này hình như là em vợ của Tiêu Huyên.
Tôn
tiên sinh cười nói: “Đa tạ thiếu tướng và Trịnh đại nhân. Chỉ là, lần này Tôn
mỗ lại phải phụ một phần tâm ý của ngài. Tôn mỗ có công vụ trong người, không
thể dừng lại. Thiếu tướng yên tâm, ngày khác Tôn mỗ nhất định bù lại.”
Cậu
thanh niên kia mở miệng lần nữa, giọng nói đã ở ngay ngoài xe: “Tôn tiên sinh
luôn tới rồi đi thật vội vàng. Tỷ phu cũng thật là, không cho tiên sinh nghỉ
ngơi một chút.”
Tôn
tiên sinh nói: “Vương gia cũng khổ cực mệt nhọc, chúng ta là thuộc hạ, sao có
thể lười biếng?”
“Mệt
nhọc?” Cậu thanh niên cười nói: “Thật sự là mệt nhọc sao?” Sau đó thay đổi chủ
đề: “Nói đến đây, người trong xe ngựa là ai, lại cần tiên sinh tự mình hộ
tống.”
Tôi
giật cả mình, lúc đó một bàn tay đã nhấc màn xe lên, một gương m