
n vị trí thái tử?”
Tạ
Chiêu Anh gật đầu.
“Triệu
gia là sĩ tộc sa sút, Triệu thị trước kia chỉ là một thị thiếp, sau rồi mẫu
bằng tử quý. Triệu gia từ bình dân thăng tới mức quyền khuynh thiên hạ, càng
đạt được nhiều sẽ càng sợ mất đi. Bà ta sao có thể chấp nhận một vật cản như
ta?”
“Bà ta
muốn giết ca?”
Tạ
Chiêu Anh cười nhạt.
“Khi đó
ta còn trẻ, bà ta chỉ dự định cho ra một bài học, khiến ta thức thời hơn một
chút. Hoàng thượng rất nhanh đã phát hiện ra, chỉ là khi đó, thân thể hoàng
thượng đã không được tốt, quốc sự ngập đầu, Triệu đảng bắt đầu rục rịch, hoàng
thượng không có cách nào bảo vệ ta chu toàn. Ta phải chịu một chút khổ cực.”
Anh ta
nói qua loa. Nhưng tôi bỗng nhớ tới những vết thương trên người anh ta, không
có vết nào giống như được tạo thành từ một chút cực khổ. Đàn ông luôn coi nhẹ
những gian nan, khổ cực, bởi vì họ đã trải qua rất nhiều đau thương, mất mát.
“Ta vốn
không muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế kia, chỉ chờ sau khi thành niên sẽ rời
kinh tới đất phong. Nhưng tại năm ta mười bốn tuổi, sông Bích Lạc thay đổi
hướng chảy, vạn mẫu ruộng tốt bị ngập úng, hơn mười vạn bách tính không nhà để
về. Hoàng thượng có ý định để thái tử rèn luyện một chút, phái hắn đi cứu trợ
thiên tai; lại muốn ta rời khỏi sự hãm hại của Triệu thị, cũng đẩy cả ta đi.
Tới khu thiên tai, ta tra ra thân thích Triệu thị và quan viên địa phương tham
ô bạc cứu trợ thiên tai, còn dùng tư hình đánh chết người vạch trần chuyện đó
và định báo lên cấp trên. Thái tử nhu nhược, ta lại tuổi trẻ nông nổi, không
suy nghĩ thấu đáo, chỉ cho rằng đã tìm được biện pháp tốt để lật đổ Triệu thị…”
Anh ta
ngừng lại một chút rồi nói: “Khi đó ta có một nhóm người kề cận, Hàn Diên Vũ,
Úc Chính Huân, và Tạ Chiêu Anh, tất cả đều là những thanh niên hợp tính nhau
khi còn đi học ở Thái Học viện, Tạ nhị và ta là thân thiết nhất, cùng nhau đọc
sách, tập võ. Chúng ta là anh em bà con, bề ngoài lại giống nhau, khi còn bé,
ta gặp rắc rối, luôn là hắn giả thành ta đi chịu phạt.” Anh ta nói rồi cười
cười: “Chỉ có lần đó là hắn kiên quyết phản đối ta buộc tội Triệu gia. Thế
nhưng, ta chỉ cảm thấy mình đã nhịn đủ bà già họ Triệu kia rồi, đâu có nghe
nhiều lời như vậy. Cuối cùng, kết quả đúng như hắn dự đoán, Triệu gia đại thụ
rễ sâu, sao có thể dễ dàng bị lật đổ như vậy? Đại thần vốn giúp ta vạch tội
cũng chỉ muốn mượn cơ hội bảo vệ quyền lợi của mình, thấy gió chuyển hướng lập
tức xoay người, vứt bỏ ta.”
“Đó là
lần thất bại thảm hại đầu tiên trong cuộc đời ta, lần đầu tiên ý thức được sự
ngây thơ, nông cạn của mình, cũng là lần đầu tiên hiểu rõ uy lực của con dao
quyền lợi hai lưỡi này. Hoàng thượng nóng ruột, bệnh cũ tái phát, vội vàng ban
một chiếu thư phong ta là Yến vương, phái ta tới thành Tây Dao trời cao đất xa,
muốn ta hoàn toàn rời xa quyền lợi. Thế nhưng, hoàng thượng đã đánh giá thấp cự
nham hiểm, độc ác của Triệu thị, người cho rằng chỉ cần đưa ta đi, Triệu thị sẽ
dừng tay, ta sẽ an toàn…”
Ánh nến
khẽ lay động, tôi bỗng cảm thấy hơi lạnh, khép chặt áo choàng. Tạ Chiêu Anh –
Tiêu Huyên, sườn mặt kiên nghị của anh ta phủ một tầng ánh sáng vàng óng, dường
như tôi có thể nhìn thấy trong ánh mắt sâu lắng, trong vắt của anh ta ánh đao,
vệt máu.
“Hộ
tống ta tới đất phong, tổng cộng có một trăm linh bảy người, đều là những cao
thủ đại nội mà hoàng thượng tự mình chọn lựa. Ngoài ra còn có Úc Chính Huân và
Tạ Chiêu Anh chủ động kiên quyết tiễn ta xuất quan. Chúng ta một đường hướng về
phương Bắc, khi tới Định Sơn quan, chỉ còn lại mười bảy người. Chính Huân bị
trọng thương, bị ép ở lại quan nội chữa trị. Nguy hiểm thật sự còn ở quan
ngoại, đội quân tuyệt sát của Triệu thị còn nằm mai phục ngoài biên quan, chờ
thời điểm đưa ta vào chỗ chết. Nếu ta chết ở quan nội, bọn chúng sẽ không thoát
được liên quan, nếu ta chết ở quan ngoại, bọn chúng có thể đổ tội lên đầu nước
Liêu, không có liên quan tới bọn chúng.”
(Đất
phong giống một khu tự trị, được phân chia cho anh em của hoàng đế và một số
chư hầu. Trong chế độ phong kiến, khi hoàng tử trưởng thành sẽ được phong vương
và đất phong để tránh tranh chấp ngôi vị. Tuy nhiên, hàng năm đất phong vẫn
phải đưa cống phẩm vào cung. Quan ngoại và quan nội giống như trong nước và
ngoài nước ấy.)
Anh ta
hít sâu một hơi, buồn bã nói: “Ngày ấy mới là cuối thu, nhưng quan ngoại đã là
mùa đông. Tuyết rơi rất dày, trời đen kịt, buốt giá, kẻ địch tới dồn dập, giết
không xuể, mà những người bên cạnh cứ từng người từng người ngã xuống. Kiếm của
ta nhuộm đầy máu, bị gió lạnh thổi qua rất nhanh đã đóng thành băng, rồi lại
tan vỡ thành từng mảnh khi binh khí chạm vào nhau. Ta không phải người dễ dàng
nhận thua, nhưng cũng không nhịn được mà nghĩ đến cái chết. Cuối cùng, bên cạnh
ta chỉ còn lại một mình Tạ Chiêu Anh. A, lão nhị, sư phụ bất công, truyền thụ
cho hắn một bộ kiếm pháp mà không truyền cho ta, hắn liền mượn cớ đó muốn ta đi
trước. Ta sao có thể chịu để lại huynh đệ chết vì ta? Nhưng cố tình như vậy,
ngay thời khắc mấu chốt, kiếm tro