
n ngươi!” Ngô Thập Tam lập tức thể hiện sự trung thành.
Cậu ta
bất an hỏi: “Thứ kia thật sự giống như ngươi nói sao? Nhưng đâu có công tử hào
môn nào không dùng?”
Tạ Hoài
Mân hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”
“Phải
được nửa năm rồi.” Ngô Thập Tam nói: “Thứ này quý, lại mới mẻ, dùng vào lại
thoải mái, lưu truyền rất nhanh, ta vốn không dùng, nhưng đôi khi tụ tập cùng
vài người, bị khuyến khích nên mới dùng hai lần. Ngươi nói nghiện, ta nghĩ cũng
đúng, dùng rồi thật sự còn muốn dùng tiếp.” Nói ra mới thấy đáng sợ, Ngô Thập
Tam lau mồ hôi.
Tạ Hoài
Mân bất an đi lại trong phòng: “Thứ này tinh luyện từ một loại hoa, loại hoa
này chỉ Tây Tần mới có.”
Ngô
Thập Tam nói: “Thời gian chúng ta ở Tây Tần không ngắn, vì sao tới nay cũng
không nghe đến chuyện này?”
“Hẳn là
có người ngầm gieo trồng, chế tác dược vật.” Tạ Hoài Mân nói: “Hôm nay có một
bọn buôn lậu từ Tây Tần đưa dược tới y cục, giá thành rất rẻ, người bình thường
cũng có thể mua được.”
Vẻ mặt
Ngô Thập Tam dần nghiêm trọng hơn: “Ý ngươi là, thuốc này sẽ phân tán rộng rãi
trong bách tính bình thường?”
Tạ Hoài
Mân cau mày ngồi xuống trước bàn: “Nói ra có thể cậu không tin. Nhưng nếu dân
chúng cũng dùng loại cao Như Ý này, quốc gia này nhất định sẽ đi đời! Đàn ông
mất sức lao động, thanh niên mất ý chí chiến đấu, táng gia bại sản, dựa vài
loại thuốc này để tìm sung sướng trong chốc lát! Thập Tam, tôi biết hậu quả của
loại thuốc này nghiêm trọng đến mức nào, nó phá hoại gia đình, tàn phá nhân
sinh, thậm chí hủy diệt cả một quốc gia!”
“Tiểu
Tạ.” Ngô Thập Tam đặt tay lên vai nàng, rất nghiêm túc nói: “Việc này liên lụy
quá rộng, ngươi đừng vội, ta về nhà một chuyến. Gia huynh đang nhậm chức trong
triều, việc này phải báo cho huynh ấy biết, một cô gái như ngươi không có người
đỡ lưng, nghìn vạn lần đừng làm bậy, biết không?”
Tạ Hoài
Mân gật đầu.
Ngô
Thập Tam thoáng yên lòng, lập tức chào từ biệt.
Ngày
ấy, Liên Thành về nhà tương đối muộn như mọi ngày. Đèn trong phòng Tạ Hoài Mân
còn sáng, bóng người hắt lên cửa sổ, nhìn có vẻ như đang dựa vào bàn viết
nhanh.
Liên
Thành gõ cửa đi vào: “Tỷ, tỷ còn thức à?”
Tạ Hoài
Mân ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Cơm tối ở trên bếp, hầm canh cho đệ rồi đấy.
Nước tắm cũng nấu rồi. Nhanh ăn cơm, tắm rửa rồi đi ngủ đi.”
Liên
Thành cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng cũng không rõ nó là cái gì. Tạ Hoài Mân
không để ý đến thằng bé nữa, vùi đầu tiếp tục viết. Liên Thành sờ sờ cái bụng
đói, đi ra ngoài.
Sắc mặt
Tạ Hoài Mân nặng nề.
“A
Huyên. Hoa thuốc phiện lần trước em từng nói, chàng còn nhớ không. Em cứ tưởng
rằng loại thực vật này chỉ mọc hoang ở Tây Tần, dân bản xứ không biết giá trị
của nó. Nhưng gần đây em mới phát hiện ra, Tần quốc đã có người tinh chế loại
hoa này thành thuốc cao, bán tới Ly quốc. Bọn chúng gọi nó là cao Như Ý, tuyên
truyền sự thần kỳ của nó, chỉ không nhắc tới độc tính của loại dược này. Hiện
nay không ít quan viên, phú thương, công tử, nhân vật có tiếng miền Nam Ly quốc
đều dùng thứ này làm thú vui. Em có ngu ngốc đến mức nào cũng ngửi được mùi âm
mưu ở đây. Dân chúng Tây Tần vô cùng kiêng kỵ loại hoa này, nếu không phải mấy
kẻ cầm quyền đặc biệt trồng bán, cộng với ác ý lan truyền ra các nước khác,
tuyệt đối sẽ không có tình hình hiện tại. A Huyên, khi thái tử Tây Tần giam
quốc, bề ngoài có vẻ sóng yên biển lặng nhưng hôm nay xem ra động tác ngầm lại
vô cùng lớn. Chuyện này thật sự có thể dùng âm mưu tội ác để hình dung. Chất
gây nghiện này là căn nguyên của hàng vạn tội ác, bóc lột sức dân, tổn hại sức
khỏe, diệt trừ ý chí, đủ loại tội ác, tội lỗi chồng chất! Nay Ly quốc đã bị
bóng ma bao trùm, em hy vọng Đại Tề chúng ta còn kịp đề phòng. Chàng cần nghiêm
túc giải quyết chuyện này, phái quan viên bắt đầu kiểm tra từ những nơi tiếp giáp
với Tây Tần…”
Viết
tới cùng, bút gần như chọc thủng giấy. Vội vã ký tên, gấp bức thư lại cẩn thận,
Tạ Hoài Mân đẩy cửa đi ra ngoài.
Phòng
Liên Thành sáng đèn. Tạ Hoài Mân đứng trong sân một lát, một người áo đen từ
góc tối tới gần.
Tạ Hoài
Mân giao bức thư cho người đó, thấp giọng nói: “Làm ơn gửi đi gấp, giao cho
chính tay chủ nhân các huynh!”
Người
áo đen kia cung kính nhận lấy thư, còn nói: “Chủ thượng muốn thuộc hạ hỏi cô
nương một tiếng, có cần giúp gì không?”
Tạ Hoài
Mân lắc đầu: “Cảm ơn đại nhân của huynh. Chuyện ở đây tôi còn có thể ứng phó
được.”
Người
áo đen hành lễ, xoay người biến mất trong bóng tối.
Trong
sân trở về với yên ả, Liên Thành vừa tắm vừa ngâm nga hát, côn trùng ở góc sân
kêu vang. Đèn lồng dưới mái hiên bị gió đêm thổi nhẹ nhàng lay động.
Tạ Hoài
Mân hưởng thụ buổi tối yên bình đầu xuân, thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhìn thấy một
vệt màu hồng phấn.
Hoa đào
trong viện sát vách đang nở đúng thì, còn không chịu cô đơn mà vươn ra đầu
tường. Những đóa hoa màu hồng phấn chen nhau trên cành, gió nhẹ thổi từng cánh
hoa nhẹ bay lên, vài cánh rơi vào lòng bàn tay đang mở ra của Tạ Hoài Mân.
Vương
vấn trên chóp mũi là hương hoa thoang thoảng.
Tạ Hoài
Mân ngẩng đầu, nhìn cây hoa đà