
ngoại thích là tai họa. Chỉ mong tân
hoàng đế quyết định cho đúng, đừng tạo ra một Lục tể tướng, Lục hoàng hậu nữa
là được.”
Văn sĩ
trung niên kia nói: “Thánh nhân có câu, thiên hạ chỉ người có đức mới có thể
thu phục, vô đạo vô đức cho nên mới gây ra loạn nước thù nhà, nước nhà không
yên, bốn phương tắc trỗi dậy, thiên hạ không an tĩnh, đạo tặc tắc nhào nhào như
ong. Hôm nay tân đế lấy thần công võ đức xua giặc Hồ, đuổi phản bội, bốn biển
lặng gió, thiên hạ thái bình, vạn lần hiếm có. Nhưng nghìn vạn lần đừng để cho
người trong thiên hạ thất vọng.”
Mọi
người đều gật đầu phụ họa, sau đó chủ đề lại chuyển sang một cô gái nổi tiếng
trong vùng hoặc giá dầu gạo lại tăng.
Tôi và
Tiêu Huyên đều cảm thấy không còn ngon miệng, vội vã tính tiền rời đi.
Tiêu
Huyên mua xe ngựa cho tôi ngồi, anh tự mình đánh xe, Huyền Lân theo sát phía
sau.
Đi được
hai canh giờ, chuyển vào trong núi. Trong rừng già, những giọt băng trong suốt
đọng trên cành lá, có con chim mùa lạnh mỏ đỏ lông trắng kêu to nơi đầu cành.
Bỗng nhiên, một mùi thơm ngào ngạt truyền đến, giữa một mảnh tuyết trắng, đột
nhiên hiện ra một khoảng vàng nhạt, thì ra là mai vàng.
Tiêu
Huyên nhìn thấy vẻ thích thú trong mắt tôi, anh nở một nụ cười thật phong độ
với tôi, bỗng nhảy lên, bóng người chớp nhoáng, hái được một cành mai rồi xoay
người trở về. Xe ngựa vẫn thong thả tiến về phía trước, không chút ảnh hưởng.
“Cho
nàng.” Anh cười ôm tôi vào lòng, đặt cành hoa vào tay tôi.
Tôi vui
vẻ, xúc động quay đầu hôn một cái lên mặt anh: “Thật ngoan.”
“Thích
hoa mai thì phải nói. Giờ đang đúng mùa hoa nở, đưa nàng tới Mai huyện xem
Hương Tuyết Hải.”
Tôi
nói: “Mai hoa hữu ngạo cốt đầu, hương tự khổ hàn lai.” (Hoa
mai cứng cỏi, kiên cường, hương thơm từ trong giá lạnh mà đến)
Tiêu
Huyên đột nhiên bật cười lớn: “Ta còn nhớ câu thơ “ca tẫn đào hoa phiến để
phong” chấm câu lung tung của nàng!”
“Anh
phải thừa nhận em phân tích có lý đúng không.” Tôi cười nói: “Cánh hoa đào
buông rơi, con người nói lời ly biệt…”
Tiêu
Huyên che miệng tôi lại: “Chúng ta không nói ly biệt.”
Ban đêm
tìm quán trọ ngủ tạm, chúng tôi lại ôm chặt lấy nhau, quấn quýt không rời, thật
muốn giống như hai dây tơ hồng, quấn lấy nhau, vĩnh viễn không chia lìa. Những
lo nghĩ, đau khổ, say đắm, luyến tiếc, toàn bộ đều bộc phát trong một đêm không
có ánh trăng chiếu rọi này. Trong màn đêm, tôi chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt
Tiêu Huyên đang nhìn tôi, sâu lắng, bùi ngùi, mang theo tình cảm khiến lòng tôi
chua xót.
Tôi
nói: “Duyên phận là một sợi tơ hồng. Từ tay anh, nối tới tay em. Bất luận tương
lai chúng ta cách nhau bao xa, nó đều nối liền hai chúng ta. Giống như một con
diều bay lượn trên bầu trời, chỉ cần anh kéo đầu bên kia của sợi dây, nó nhất
định sẽ trở về.”
Tiêu
Huyên hôn tôi thật sâu.
Tôi
hỏi: “Anh có hạnh phúc không?”
“Đương
nhiên!” Tiêu Huyên dịu dàng vuốt tóc tôi: “Có nàng ở đây, ta đương nhiên hạnh
phúc.”
Tôi mỉm
cười trong bóng đêm: “Em cũng rất hạnh phúc. Hai ngày nay là những ngày hạnh
phúc nhất trong cuộc đời em.”
Tiêu
Huyên cười, hôn lên mặt tôi, giọng nói tràn ngập tình cảm.
“Tạ
Chiêu Hoa, Tiêu Huyên ta thật may mắn vì đã gặp được nàng.”
Đúng
vậy. Tôi cười: “Tam sinh hữu hạnh.”
Tiêu
Huyên ôm chặt lấy tôi, chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Còn tôi không ngủ, chỉ mở to
mắt nhìn không gian tối om.
Tất cả
ký ức, từ một bóng người trèo tường vào nhà ngày đó cho tới người thương yêu
đang dựa sát vào nhau, sưởi ấm cho nhau lúc này; từ một cô gái nhỏ ngây thơ,
vui vẻ, cho đến một người phụ nữ phiền muộn, u sầu hôm nay. Anh đang lột xác,
tôi cũng đang lột xác. Cuối cùng, hiện thực vẫn là thứ có thể tôi luyện, thay
đổi con người hiệu quả nhất.
Thế
nhưng cuối cùng tôi vẫn phải đi tới bước này, chưa từng hối hận, tình cảm đã
trao đi đều đáng giá. Phương Tây có câu: chỉ cái chết mới chia lìa đôi ta,
người Trung Quốc có một câu còn mãnh liệt hơn: đến chết không rời. Tôi và Tiêu
Huyên còn chưa đến mức độ đến chết không rời, thế nhưng cũng đủ rung động đến
mức khiến chúng tôi gắn bó bên nhau cả đời.
Còn cầu
gì hơn?
Không
biết bao lâu sau, bên ngoài vang lên vài tiếng gõ cửa. Tôi nhẹ nhàng dịch
chuyển bàn tay Tiêu Huyên khoác lên người tôi, chui ra khỏi vòng tay anh, kéo
mép chăn lại cho anh. Tôi thắp đèn, mặc quần áo, đi giày, rồi vấn lại tóc.
Sau khi
chỉnh trang hoàn tất, tôi mới mở miệng nói: “Vào đi.”
Cửa
phòng bị đẩy ra, Tống Tử Kính đi vào.
Tống Tử
Kính đi tới đầu giường nhìn Tiêu Huyên đã ngủ say.
“Anh ấy
không sao.” Tôi nói: “Tôi hạ anh ấy một chút dược, khoảng trưa mai anh ấy sẽ
tỉnh lại.”
Tống Tử
Kính xoay người nhìn về phía tôi. Từ khi Vân Hương ra đi, tôi chưa tiếp xúc gần
với anh ta, lúc này mới phát hiện ra anh ta gầy đi rất nhiều, còn ánh mắt trở
nên vô cùng sắc bén, tất cả sự sắc sảo ẩn dấu sâu bên trong dần dần đã thể hiện
ra ngoài.
Tôi
nói: “Huynh tới chậm hơn tôi tưởng.”
Tống Tử
Kính thở dài một tiếng: “Ta thấy hai người rất vui vẻ.”
Cho dù
không ngừng di chuyển nhưng dọc đường vẫn