The Soda Pop
Ca Tẫn Đào Hoa

Ca Tẫn Đào Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329902

Bình chọn: 8.5.00/10/990 lượt.

t ngụm máu đen, sau đó hoàn toàn không cử động nữa. Nước mắt

tôi rơi xuống như một chuỗi trân châu.

“Muội

làm gì vậy? Chuyện này là thế nào?”

Cô ấy

chỉ cười nhìn về phía Tống Tử Kính đang đứng bên cạnh, hạnh phúc và mãn nguyện,

giống như tất cả tâm nguyện đều đã được thực hiện.

Tống Tử

Kính lảo đào lùi về sau một bước, vẻ mặt khiếp sợ, kinh ngạc, đau khổ, hối hận.

Vân

Hương vẫn cười, vẫn cười. Tôi sờ lên mạch của cô ấy lần nữa, đã là một khoảng

không tĩnh lặng.

“Không…”

Tôi vùi đầu khóc thét, toàn tân run run.

Tiêu

Huyên đang gọi tên tôi, tôi không để ý. Anh ấy đành ôm lấy Lục Dĩnh Chi lao ra

khỏi lều.

Tôi chỉ

ôm lấy người bạn đã mất, cảm thấy trời đấy chao đảo, toàn bộ thế giới đều không

còn tồn tại.

Cô bé

này, lương thiện, vô tội, không thể làm chủ bản thân, giãy dụa để sinh tồn trên

thế giới này, thế nhưng, rốt cuộc có ai sẽ đi cùng cô ấy, có ai có thể chân

chính thương yêu cô ấy?

Đến

cuối cùng, tuy cô ấy mỉm cười mà chết, lại không thể nhắm mắt.

“Vân

Hương….!!!”

Trịnh

Văn Hạo như một con sư tử đánh mất trái tim chạy ào vào trong trướng, nhìn thấy

Vân Hương trong tay tôi, muốn nhào tới, lại không biết thế nào, chỉ đứng tại

chỗ, không cách nào nhúc nhích.

Tôi

ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Cậu

thiếu niên đánh mất linh hồn.

Cậu ta

là một chàng trai tốt, chỉ tiếc đã tới chậm một bước, lỡ bước cả đời.

Trịnh

Văn Hạo lắc đầu.

Tôi

cười lạnh: “Cô ấy được giải thoát rồi, cậu lắc đầu cái gì?”

Thân

thể Trịnh Văn Hạo lảo đảo.

Tôi cúi

đầu, nhẹ nhàng lau đi vệt máu trên khóe miệng Vân Hương, sau đó khép hai mắt

của cô ấy lại.

“Cô bé

này, thật có mắt nhìn người. Cần gì ai? Có tỷ ở đây, không ai có thể động vào

muội.”

Trịnh

Văn Hạo phát ra tiếng nức nở khổ sở, giống như một con thú bị thương.

Tôi

nói: “Cũng tốt. Không ai có thể tổn thương con bé nữa.”

Trịnh

Văn Hạo phát ra một tiếng gầm nhẹ, trên mặt loang loáng ánh nước. Sắc mặt cậu

ta biến đổi, quay đầu xông ra ngoài.

Từ khi

bắt đầu đến giờ Tống Tử Kính vẫn đứng trong một góc lều, giống một tượng đá.

Anh ta luôn coi Vân Hương là một gian tế, là một cô bé ngưỡng mộ anh ta, lại

không biết tình cảm năm đó của chính anh ta sâu nặng đến nhường nào. Tống Tử

Kính à Tống Tử Kính, thông minh cơ trí, tỉnh táo lạnh lùng, kết quả lại tự hại

mình cả đời. Nhưng, anh có hối hận hay không?

Trong

trái tim tôi chỉ tràn đầy bi thương.

Tôi

nói: “Tôi muốn đưa Vân Hương đi.”

Tống Tử

Kính dường như còn đang ở trong mộng chưa tỉnh, đôi mắt mở lớn không nói được

một lời.

Tôi tự

ý gọi hai tiểu binh tới, đưa Vân Hương về nhà.

Nếu cô

ấy đã lấy chết để tạ tội, vậy hẳn có thể an bình nằm xuống rồi.

Tôi và

Đồng Nhi giúp Vân Hương đổi một bộ trang phục đẹp đẽ, rửa mặt, chải đầu cho cô

ấy. Cô ấy nằm đó, yên bình, giống như đang ngủ, gương mặt được tô điểm hồng

hào, chỉ là, bàn tay đã lạnh đến trắng bệch.

Bọn Hải

Đường đều tới, ở bên cạnh nhìn, hai mắt nhìn nhau, không biết phải nói gì mới

tốt. Dù sao Vân Hương cũng là gian tế, cũng đã hại chết người. Dù tình cảm của

bọn họ với tôi có sâu đậm thế nào cũng không thể dao động nguyên tắc này.

Tôi

không ngừng rơi nước mắt, đến khi Vân Hương nhập niệm mới ngừng. Chỉ là, trái

tim rất đau, nặng nề, quặn xoắn, làm thế nào cũng không thể thả lỏng được.

Vân

Hương đã trả giá vì những chuyện cô ấy làm, vậy những đau khổ cô ấy phải chịu,

ai sẽ bồi thường cho cô ấy đây?

Tôi

ngồi bên cạnh cô ấy, ghé mình lên giường, cảm thấy sức lực đã bỏ mình mà đi,

ngay cả năng lực để suy nghĩ cũng không còn.

Bên

ngoài đột nhiên vang lên tiếng hô to gọi nhỏ của mấy cô gái.

Đồng

Nhi hoảng sợ chạy vào, kêu lên: “Tiểu thư, vương gia phái người đến, vây sân

bắt người, còn muốn đuổi hết những người không phận sự ra ngoài.”

Tôi

thoáng suy nghĩ, chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ váy.

“Vây

sân?”

Đồng

Nhi bất an nói: “Chính vì chuyện Vân Hương tiểu thư ám sát vương gia. Ngay cả

tiểu thư bọn họ cũng hoài nghi rồi.”

Tôi

hỏi: “Có bao nhiêu người? Là ai mang binh tới?”

“Là

Việt thị vệ.”

Tôi đẩy

cửa đi ra ngoài, bên ngoài quả thật ánh đao loang loáng, nón giáp trùng điệp,

đèn đuốc sáng rực. Binh sĩ đã vây cái sân nhỏ của tôi chật như nêm cối.

Việt

Phong dẫn theo thuộc hạ trong Yến quân, cùng một đám người khác giương cung bạt

kiếm, giằng co ở cửa.

“Trần

trung tướng.” Ngữ khí của Việt Phong vô cùng nghiêm khắc: “Mạt tướng phụng mệnh

vương gia, niêm phong chỗ ở của thích khách, đồng thời bắt giữ những người liên

quan chờ thẩm vấn. Ngươi ngăn cản công vụ của ta chính là chống lại mệnh lệnh của

vương gia!”

Tướng

lĩnh đối phương cũng hùng hồn nói: “Việt thị vệ, tại hạ cũng phụng mệnh Lục

nguyên soái tới bắt đồng đảng của thích khách. Ngươi không giao người ra đây,

chẳng lẽ muốn bao che gian tế hay sao?”

Khẩu

khí thật độc!

Việt

Phong bình tĩnh trả lời: “Ở chỗ này của mạt tướng chỉ có người hiềm nghi, không

có đồng đảng của thích khách. Thứ lỗi cho mạt tướng không thể giao ra người

Trần trung tướng cần!”

Đối

phương bị cãi lại, nổi trận lôi đình: “Tại hạ muốn bắt y sư A Mẫn, tỷ tỷ của

thích