Old school Swatch Watches
Ca Tẫn Đào Hoa

Ca Tẫn Đào Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329470

Bình chọn: 8.00/10/947 lượt.

n tường thành nhìn thấy rất rõ ràng, có người nói,

lúc đó, ông ấy rơi nước mắt, chưa đợi Tiêu Huyên lên tiếng đã tự mình chạy

xuống, gọi các quan viên, mở rộng cửa nghênh tiếp, như nhân dân vùng bị chiếm

đóng nghênh đón quân Bát Lộ (tiền thân của quân Giải Phóng

Nhân Dân Trung Quốc)
. Sau này tôi mới biết con trai của Mã thái thú này

giúp thái tử sửa đổi hiến pháp, đã chết trong ngục. Sau khi bị mất con trai

yêu, sự bất mãn của Mã thái thú đối với Triệu gia đã gần như sôi trào, hôm nay

lại thấy Tiêu Huyên hành quân như vậy, chỉ cảm thấy kiếp này đã may mắn nhìn

thấy chúa cứu thế. Dù sao con trai đã chết, không cần để ý đến bất cứ thứ gì,

bỏ lại mũ quan, tìm nơi sáng sủa mà nương tựa.

Bởi vì

phải chăm sóc người bệnh, tôi và một phân đội nhỏ phụ trách hộ tống bệnh binh

đến muộn hơn đại quân, ba ngày sau mới tới Phong châu. Sau trận Thuấn châu,

trong quân tăng thêm rất nhiều binh sĩ tàn tật, mang theo bọn họ đương nhiên

không tiện, Tiêu Huyên đề nghị tạm thời để bọn họ lại Phong châu dưỡng thương,

chờ thương lành lại trở về đơn vị. Tôi để lại một đội quân y, sắp xếp thỏa đáng

cho các thương binh, đột nhiên nổi hứng đi gặp ca ca thân yêu Tiêu vương gia đã

mấy ngày không gặp của tôi.

Trong

phòng Tiêu Huyên đang có khách, tôi ở sát vách chờ. Trà vừa mới bưng lên, chợt

nghe Yến vương khó chịu, lớn tiếng nói: “Lưu đại nhân, ngài vẫn chưa hiểu. Tâm

ý của ngài ta xin nhận, thế nhưng việc này ta kiên quyết không đồng ý. Còn xin

đại nhân thu hồi ý định.”

Thường

ngày Tiêu Huyên hay hô to gọi nhỏ với tôi, đối với thuộc hạ và người ngoài lại

rất châm chước câu cú, có chừng có mực, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy

không khách khí như thế.

Lưu đại

nhân kia vội vàng nịnh nọt, hỏi đến cùng: “Phải chăng vương gia lo lắng người

không tốt? Xin vương gia yên tâm, thiên kim của thái thú sắc đẹp chim sa cá

lặn, tinh thông cầm kỳ thi họa, lại dịu dàng hiền thục, năm nay vừa tròn mười

chín, là viên ngọc quý trên tay thái thú chúng ta.”

Ha? Làm

mối?

Tôi lập

tức tiến gần tới cửa nghe trộm. Những thân binh của Tiêu Huyên đều quen thuộc

với tôi, thấy vậy chỉ cảm thấy kỳ quái chứ không ngăn cản.

Tiêu

Huyên rõ ràng càng bực bội hơn: “Lưu đại nhân, không phải ta coi thường Mã tiểu

thư, cũng vô cùng kính trọng Mã thái thú. Chỉ là, hôn nhân đại sự, sao có thể

xem như trò đùa? Hôm nay đại nghiệp chưa thành, chúng tướng sĩ còn cùng ta dầm

sương dãi nắng, biết bao người xương cốt còn chưa lạnh, ta lại ở đây gióng

trống khua chiêng cưới vợ đón dâu, chẳng phải khiến mọi người đau khổ, thất

vọng hay sao?”

Lưu đại

nhân kia nhất thời nghẹn lời, một lát sau mới nói: “Vậy nếu vương gia không chê

thiên kim của thái thú chúng ta, lại không tiện lập tức thành thân, có thể đính

hôn trước.”

Tiêu

Huyên vẫn một mực từ chối: “Ta đây chinh chiến, một đi không biết bao nhiêu năm

mới có thể trở về, sao có thể để Mã tiểu thư hao phí thanh xuân một mình ở khuê

phòng chờ ta?”

Tôi cắn

môi nín cười. Lưu đại nhân còn chưa từ bỏ ý định: “Nhưng thái thú chúng ta…”

“Được

rồi.” Tiêu Huyên không nhịn được nữa, cuối cùng cũng dùng chiêu bài mất vợ:

“Lưu đại nhân, ta nói rõ ràng với ngài. Ta và thê tử đã mất tình ý sâu nặng,

nàng giúp đỡ ta từ thưở niên thiếu, giờ nàng rời đi trước, trong lòng ta vẫn

chưa thôi đau đớn, còn chưa có ý định tái hôn.”

Lưu đại

nhân cảm thấy lý do này đáng tin, từ bỏ ý định, tiếc nuối cáo từ.

Giọng

nói của Tiêu Huyên từ trong truyền ra: “Còn muốn nghe tới bao giờ?”

Tôi sờ

sờ mũi đi vào: “Không phải em cố ý, là hai người nói quá to.”

Trên

mặt Tiêu Huyên viết ba chữ rất rõ ràng: “Ta rất phiền”. Trên bàn và hai chiếc

bàn trà bên cạnh để đầy những quyển sổ con đầy màu sắc, một chén cháo ngân nhĩ

đã lạnh bị bỏ vào một góc.

Tôi

nhìn vành mắt thâm đen của anh: “Lại bao lâu không ngủ rồi?”

“Không

ngủ được.” Cơn tức Tiêu Huyên còn rất lớn: “Trà năm nay quá nâng cao tinh thần,

quá kích động.”

“Lượng

công việc nhiều quá phải không.” Tôi cười giả dối.

Tiêu

Huyên cũng cười cười, giống con sói núi thành tinh nhìn thấy đứa bé béo mập:

“Tới đây, tới đây, bản vương thưởng cho nàng một chén cháo ngân nhĩ mát lạnh,

nàng giúp ta xem tấu trình.”

Tôi lùi

về phía cửa: “Công việc của em cũng rất nhiều, em còn phải đi tọa đàm thảo luận

cách nuôi dạy trẻ cho tốt, còn phải phân phát thuốc phòng chống ký sinh trùng

cho binh sĩ, còn phải mở lớp phân biệt thảo dược cho đồ đệ…”

Tiêu

Huyên bỗng đặt nắm tay bên miệng ho một trận, âm thanh khàn khàn.

Tôi hít

vào một hơi, hàm răng lạnh lạnh.

Tiêu

Huyên ngẩng đầu:” Sao? Không phải nàng phải đi tọa đàm sao?”

Tôi đỏ

mặt đá anh một cái: “Cút sang ghế bên kia nằm. Em đọc cho anh nghe.”

Tiêu

Huyên cười, ôm đầu tôi hôn một cái lên trán, nói một tiếng “thật ngoan” rồi mới

nhường vị trí lại cho tôi.

Tôi tùy

tiện lấy ra một quyển tin tức tình báo, đọc thành tiếng: “Người phụ trách khu

mỏ huyện XX báo cáo, nói thứ ngài cần hoàn thành trước tiến độ, đã vận chuyển

tới xưởng công binh, đợi lãnh đạo nghiệm thu.”

Tiêu

Huyên thỏa mãn gật đầu: