
gặp Tiểu Song là không viết được nữa
Lư hữu Văn nhìn chúng tôi.
-- Viết văn khác hẳn với làm những việc khác,
phải tập trung toàn bộ tư tưởng. Nhưng bây giờ thì, vừa thức dậy là đầu
tôi đã nghĩ đến Tiểu Song, tim tôi cũng gọi Tiểu Song. Hôm nào cô ấy
không đến, ruột tôi nôn nóng, chờ đợi, không muốn ăn, không uống như vậy còn tinh thần đâu mà viết? Khi cô ấy đến rồi. Thì nhất cử nhất động gì
của cô ta cũng ngập đầy tình yêu. Đầu tôi ngẩn ngơ. Còn ý đâu mà viết
thành lời. Trước kia tôi đâu có ngờ sức mạnh của tình yêu lại mạnh như
vậy? Cũng vì tình yêu của Tiểu Song mà tôi không viết được, không trách
cô ấy thì trách ai?
Tiểu Song nghe Hữu Văn kể khổ, chỉ cười, mắt long lanh:
-- Đừng tin anh ấỵ Cái gì viêt không ra là đổ tội cho người.
-- Tôi nói thật đo chứ, đó là sự thật.
Hữu Văn nói, và cười. Tôi đưa mắt nhìn Vũ Nông
rồi khắp căn phòng. Ngôi nhà không đủ che mưa che nắng, nhưng ngập đầy
cái ấm cúng của mùa xuân. Còn những tờ giấy viết dở trên bàn? Nghi đến
lời của Hữu Văn. Tình yêu là vật cản của sự nghiệp viết lách? Như vậy
hạnh phúc đã hạn chế sự phát triển của nghê. thuật? Và tất cả những
tuyệt tác trên đời này đều thành hình từ khổ đau cay đắng ư? Nếu thật
như vậy thì cuộc gặp gỡ giữa Hữu Văn và Tiểu Song chỉ mang đến cho Hữu
Văn một sự bất hạnh. Rắc rối quá và tôi không muốn nghĩ tiếp nữa..
Tối hôm ấy khi ra khỏi nhà của Hữu Văn, tay
trong tay tôi và Vũ Nông thả trên phố, trong cái gió thu lành lạnh,
trong cái ánh đèn vàng vọt và phố vắng đầu mưa, tôi nói:
-- Anh Vũ Nông này, anh có nghĩ là sau này Hữu Văn và Tiểu Song hạnh phúc không?
Vũ Nông nói với giọng tự tin, chàng có vẻ san sẻ niềm vui từ hạnh phúc của Văn.
-- Em không thấy bây giờ họ quá hạnh phúc ư? Hãy tin tưởng chỉ có tin yêu mới mang lại hạnh phúc, họ hạnh phúc và ta, ta cũng hạnh phúc.
Tôi vẫn không yên tâm.
-- Nhưng mà, nếu Lư hữu Văn không viết, không
tìm cách viết, cứ chờ có hứng có linh cảm mới viết thì em sợ rằng chẳng
bao giờ anh ấy thành công, anh ấy cần điều đó, như cần lập gia đình, họ
không thế sống bên nhau, trong một chiếc chòi đơn so như vậỵ
Anh Vũ Nông có vẻ bất mãn
-- Sao em lại thực tế như vậy? Anh nghĩ là chỉ
cần hiểu và yêu nhau. Còn giàu nghèo không là vấn đề. Có khi càng nghèo, tình yêu được thử thách mới càng thấy vi đại: Đó là chưa hẳn Văn nghèo
mãi, anh tin tưởng là cậu ấy sẽ thành công. Vì xã hội hiện nay đâu để
mai một nhân tài như xưả Có tài là không sợ gì hết.
Tôi hỏi và không tin tưởng.
-- Có thật thế không?
Vũ Nông nói.
-- Vậy thì em cứ chờ xem.
Tôi nhún vai, Ðương nhiên là không còn cách nào
khác hơn là chờ xem. Thế giới này tiến hóa và thay đổi không ngừng. Thời gian trôi qua, rồi lần lượt mọi cái sẽ xuất hiện, tốt hay xấu thế thôi.
Tối hôm ấy, khuya lắm tôi mới về tới nhà. Như
một bất ngơ. Anh Thi Nghiêu vẫn còn chưa ngũ. Anh ngồi một mình giữa
phòng khách hút thuốc. Đó là một chuyện lạ Vì ít khi anh Thi Nghiêu hút
thuốc trong phòng khách, anh chỉ hút ở phòng riêng, tôi bước tới hỏi:
-- Anh làm gì đó
-- Anh đang đợi Tiểu Song.
Tim tôi đập mạnh, nhìn anh tôi nói:
-- Đợi cô ấy làm gì?
-- Có chuyện cần nói. Anh Nghiêu đáp gọn. Tôi
ngồi xuống trước mặt nhìn anh. Qua làn khói mờ mờ không cảm nhận được
cảm xúc trên mặt. Tôi nhớ tới cái không khí mùa xuân trong ngôi nhà nhỏ
của Hữu Văn.
Tôi nói:
-- Ban nãy tụi em đến nhà Lư hữu Văn, gặp Tiểu
Song ở đấỵ Hữu Văn viết còn Tiểu Song chép lại Ngôi nhà thì rách nát
nhưng họ có vẻ rất vui.
Anh Nghiêu dụi tàn thuốc, trừng trừng nhìn tôi.
-- Em nói nhừng điều đó với anh làm gì? Em tưởng anh gặp Tiểu Song để muốn nói gì chứ? Đến giờ phút này rồi, còn gì để
nói nữa đâu Anh nào có ngu đến mức như vậy?
Tôi buồn buồn:
-- Em không biết, mãi đến giờ này em vẫn không hiểu anh, nên có khi em thấy mình ngu quá.
Anh Thi Nghiêu nhìn tôi có vẻ xúc động, anh đứng dậy:
-- Anh hiểu. Ở nhà này, em là người hiểu anh nhất.
Rồi anh Nghiêu bỏ về phòng riêng, trước khi khép cửa phòng lại anh còn quay lại nói:
-- Thôi không cần đợi Tiểu Song về nữa, em nhắn
lại với cô ấy là tối mai lúc sáu giờ mười phút cô ấy nên chờ xem tiết
mục Rừng Ca Khúc nhé!
Phòng khách chỉ còn lại một mình tôi. Không biết tiết mục Rừng Ca Khúc và Tiểu Song có quan hệ gì mà anh Thi Nghiêu muốn Tiểu Song xem. Hay đó là một chương trình đặc biệt mà anh đã dành riêng cho nàng? Mười một giờ rưỡi khuya Tiểu Song vẫn chưa về. Tôi mệt quá,
trở về phòng riêng,. Tôi nằm trên giường chờ Tiểu Song nhưng rồi chợp
mắt lúc nào không biết. Và Tiểu Song trở về tôi cũng không haỵ
Đến khi thức dậy, thì trời đã sáng trắng. Tiểu
Song không còn trên giường. Chỉ có một mảnh giấy trên bàn. "Em cùng anh
Hữu Văn đến Tân Trúc thăm bạn, sẽ không về dùng cơm trưa lẫn cơm tối"
Chết chưa! Tôi nhớ lại Tôi đã quên không thông báo cho Tiểu Song biết
lời dặn dò của anh thi Nghiêu. Tôi vội chạy sang phòng anh Nghiêu và xin lỗi.
Anh ấy yên lặng một chút rồi cười buồn.
-- Thôi cũng không có gì có lẽ có lẽ định mệnh muốn thế.
Nghe những lời thất vọng trên, tôi càng bứt rứt. Nhưng