
n nhấp nhơ, bóng của nàng lay động bên dòng. Tôi nhớ đến bản nh.ac
ngày xưa và Tiểu Song là hình ảnh nguoì con gái bên sông.
Nội hay ghé qua thăm Tiểu Song , Nội vẫn yêu cô ấy như một cô cháu út, Nội vẫn thuòng nói riêng với tôi:
- Tiểu Song là nguoì của nhà ta đấy con ạ
Còn Tiểu Song? Tiểu Song có nghĩ như vậy không?
Chúng tôi cũng không biết. Ông anh Thi Nghiêu của tôi vẫn giữ vững lập
truòng. Hữu Văn đã qua đời, mặc dầu anh không thẳng thắng bày tỏ tình
cảm của mình đối với Tiểu Song , anh chỉ bày tỏ bằng cách lăng lẽ giúp
đỡ chăm sóc nguoì con gái mình hằng yêu quị Nhiều lúc đến nhà Tiểu Song
chơi, tôi thấy anh Thi Nghiêu ngồi với điếu thuốc trên môi hằng giờ
không nói, tôi thắc mắc không hiểu chuyện nhân quả có thật hay không?
Hay là kiếp trước Tiểu Song đã thiếu nợ của Lư Hữu Văn và ông anh của
tôi lại nợ Tiểu Song một món nợ tình?
Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát Hữu Văn mất đã một năm.
Buổi chiều hôm ấy, tôi, Vũ Nông và anh Thi
Nghiêu cùng đến thăm Tiểu Song. Tiểu Song và bé San San đang ngồi bên bờ suối, bé nhìn thấy tôi và tung tăng chạy đến, với hai chiếc bím ngộ
nghinh phía sau. Tiểu Song đứng dậy dáng dấp một thiếu phụï đài các,
bóng nàng in trên làn nước mờ ảo chợt làm tôi nhớ lại bản nhạc Bên Dòng
Nước.
Sóng nước mây mù cỏ xanh non Có nguòi thiếu nữ đứng bên dòng Và tôi xuôi nguọc cùng năm tháng Mo được cùng ai cạnh mãi lòng.
Anh Thi Nghiêu nghe tôi hát, anh có vẻ xúc động, anh bước nhanh về phía Tiểu Song , nhìn nàng chăm chú:
- Tiểu Song , hai chúng ta không lẽ sống mãi thế này sao?
Tiểu Song cúi đầu không đáp. Anh Thi Nghiêu nói.
- Thôi được. Mấy năm nay, anh với em chỉ là
chiếc bóng trong dòng. Nếu em muốn như vầy mãi thì anh đành đứng bên kia bờ lặng ngắm em. Em có nhìn thấy ngôi nhà mới bên kia không?
Tiểu Song nhìn qua bên kia sông, có một ngôi nhà mới xâỵ
- Ngôi nhà đó có dính dáng gì tới em?
Anh Thi Nghiêu khẳng định.
- Anh sẽ mua ngôi nhà kia. Anh sẽ ở đó và ngắm
em bất cứ lúc nào, mưa hay nắng, sáng hay chiêụ Anh sẽ chờ đợi em mãi
cho đến bao giờ em chịu bắc nhịp cầu cho anh sang đây với em.
Tiểu Song chớp mắt thật lâu mới nói.
- Tại sao anh phải khổ như vậy?
Anh Thi Nghiêu nháy mắt.
- Ai bảo em là anh khổ? Nguoì xưa từng nói đời
là một chuỗi đợi chờ và hy vọng, kế tiếp, nếu anh có cả hai thứ đó thì
có gì đâu mà khổ?
Tiểu Song yên lặng. Trong nước, bóng của hai
nguoì như chập chờn vào nhau. Nắng chiều hắt những tia nắng cuối cùng
qua cành lạ. Lòng tôi chợt vun đầy niềm tin. Tôi và Vũ Nông dẫn bé San
San đi nơi khác. Một ngày sắp tắt để ngày mai đến và sẽ bắt đầu, sẽ đẹp
hơn hôm naỵ