
h được với văn học.
À! Tôi nhìn lên trần nhà. Nghĩ đến những sự kiêu hãnh mà Tiểu Song đã có trước kia. Khi nói đến cái kiến thức về âm nhạc của mình, nghĩ đến những tấu khúc đàn dương cầm và sự sáng tác âm nhạc
mà trước kia Tiểu Song và cả cha nàng đều mơ ước. Thế mà bây giờ tất cả
không được coi như một vấn đề quan trọng.
Ôi! Tình yêu, sức mạnh của nó quả là vô đi.ch và chỉ cần trong giây phút đó, tôi thây mọi chuyện đã ngã ngụ Anh Nghiêu
của tôi bất chiến tự bại rồi! Vì sao? Vì Lư hữu Văn đã xóa được sự cao
ngạo trong tim của Tiểu Song còn anh thì không làm được việc ấỵ Tôi hỏi
-- Có nghĩ là mấy ngày naỵ Cô và anh Văn lúc nào cũng bên nhau
-- Vâng.
Tiểu Song cười nói.
-- Ông ấy mới mướn được một căn gác nhớ. Mấy hôm nay tôi bận phụ anh ấy sắp xếp, bày biện, bao giờ xong là anh ấy sẽ
khởi đầu. Anh ấy là người có lý tưởng và phân minh rất rành mạch giữa lý tưởng với thực tế vì vậy tiền thuê nhà anh ấy cũng giao cho tôi.
Tôi hỏi:
-- Như vậy khi lãnh tiền tác quyền thì sao
-- Bao giờ viết được tác phẩm có được tiền tác quyền sẽ tính sau.
Tôi ngẫm nghĩ rồi nghiêm chỉnh nói:
-- Thôi được Tiểu Song, coi như chị đại diện cho gia đình thừa nhận chuyện của Tiểu Song với anh ấỵ Ở nhà này con gái có bạn trai không dược phép giấu diếm người lớn. Nội cũng thường nói "Trai lớn có vợ, gái lớn có chồng. Đó là một điều quang minh chính đái, di
nhiên không có gì mắc cỡ giấu diếm". Vì vậy sau này rảnh rỗi Tiểu Song
cứ đưa Văn về đây chơi
Tiểu Song nhìn tôi. Nhìn thật lâu, mắt rướm lệ, hôm ấy tôi không nói.
-- Chị Thi Binh, chị không giận em nữa chứ? Từ
rày nếu có chuyện gì xảy ra, dù có ở gần bên nhau hay đã xa nhau, chúng
ta mãi mãi là chị em phải không chị Binh.
Tôi cũng xúc động muốn khóc. Chúng tôi ôm chặt
lấy nhau giống như cái hôm đầu tiên Tiểu Song đến nhà. Có điều, tâm
trạng của tôi lại buồn vui lẫn lộn. Tiểu Song đúng ra phải là người mang họ Chu mới phải. Và chỉ mấy ngày sau, một buổi tốị Tiểu Song đưa Lu hữu Văn về nhà.
Hôm ấy vắng mặt anh Thi Nghiêu ï Lư hữu Văn ngồi giữa phòng khách vẫn gương mặt rạng rỡ dáng tự tin. Chúng tôi mời Văn ở lại ăn cơm tối và trong bữa cơm đó, Văn lại huyên thuyên về chuyện văn
học nghế thuật với cha, cái gì Văn cũng tỏ ra am hiểu, mãi khi đến mười
giờ anh Thi Nghiêu mới về tớị
Vừa nhìn thấy anh Nghiêu, Văn đứng dậy chào hỏi rất lịch sự
-- Chào ông phó giám đốc.
-- Không dám. Chào ông.
Hai người dùng tiếng ông thật khách sáọ Anh
Nghiêu không ở lại với chúng tôi để nói chuyện, mà đi về phòng riêng của mình, trước khi tôi thấy anh liếc nhanh Tiểu Song và Tiểu Song chớp mắt quay về hướng khác, dường như tôi nghe có tiếng thở dài và anh Nghiêu
bước khập khễnh đi vào trong.
Tôi nhìn theo và chợt cảm nhận một sự cô đon lạc loài, buồn bã của người thất trận. Khi quay lại tôi cũng thây mẹ đang
yên lặng nhìn theo Nghiêu, ánh mắt thương yêu lo lắng và một chút thương xót.
Khi anh Nghiêu đã vào phòng. Phòng khách trở lại không khí nói cười vui vẻ như cũ, như sự hiện diện của Thi Nghiêu có
hay không cũng chẳng là một sự bận tâm. Cha đem trò đố chữ ra đố và Hữu
Văn đáp ứng rất hòa hợp, mặc dù anh ta không hòan toàn giải đáp hết.
Thái độ hòa nhã của Văn khiến cha rất vui lòng, tôi còn nhớ trước khi vào phòng nghỉ, cha còn nói:
-- Đúng là một thanh niên ưu tú
Tôi nghĩ không biết lúc nói câu đó, cha có quên
đi bóng dáng của thằng con trai làm nên sự nghiệp của cha trong phòng
riêng không? Hôm ấy Tiểu Song.. rất lặng lẽ, suốt buổi tối cô ta chỉ yên lặng ngồi cạnh Hữu Văn nhìn anh chàng với đôi mắt say sưa.
Và khi tất cả những người lớn đã về phòng. Anh
Lý Khiêm và chị Thi Tinh đi tìm chỗ khuất để tâm sự thì phòng khách chỉ
còn lại tôi Vũ Nông va Tiểu Songvới Văn. Bấy giờ ngoài cửa sổ, bầu trời
của đêm hè đang lấp lánh đầy sao, tiếng côn trùng trong các lùm cây
ngoài sân thi nhau gọi bạn và xa xa là tiếng gõ nhịp của anh bán mì gọi
khách.
Đêm mùa hè với bao âm thanh rộn ra. Lư Hữu Văn nắm lấy tay Tiểu Song nói.
-- Tiểu Song chúng ta ra ngoài dạo một tí đi.
Tiểu Song, quay lại nhìn chúng tôi và tôi nói.
-- Cứ đi đi tôi sẽ trông cửa cho. Tiểu Song
ngoan ngoãn đi theo Lu hữu Văn, tôi buớc đến bên cửa sổ nhảy lên thành
cửa bắt chéo chân ngồi. Ngoài sân cảnh vật êm đềm có mấy con đom đóm
đang lấp lánh trên những cánh hoa hồng, gió mùa hè thổi nhẹ lay tóc tôi.
Với một tâm trạng mơ màng tôi nghĩ bâng quơ đủ
thứ. Vũ Nông bước tới lúc nào không hay, chàng kéo tôi ngã vào người
chàng với giọng ru êm:
-- Em nghĩ gì đấy Thi Binh dễ thương của anh?
Tôi đưa đầu vào vai chàng nói:
-- Có phải chăng mỗi người đều có hạnh phúc riêng của mỗi ngườỉ
Vũ Nông nói.
-- Mỗi người cũng có cái bất hạnh riêng của họ
Và không hiểu tại sao câu nói của chàng làm tôi
rùng mình. Khi Vũ Nông từ giã ra về, tôi mở rộng cửa đưa chàng ra. Và
trước mắt tôi là Tiểu Song với Lư hữu Văn họ đang đứng tựa người vào một thân cây lớn. Họ đang ôm nhau với môi trên môi. Ánh trăng xuyên qua tạo thành một khung ảnh mờ ảo.
Tháng chín tôi bắt đầu trở lại trường. Năm nay là năm thứ