
, tuy mệt mỏi, nhưng cô bé vẫn có vẻ rạng rỡ
-- Hôm nay thời tiết quá tốt, không nóng quá
cũng không lạnh, không hiểu sao các anh chị lại đóng kín cửa trong nhà
không đi ra ngòai chơi, mùa thu là mùa lý tưởng cho picnic cơ ma
À thì ra cô bé cũng thường đi picnic, nhưng có đi thì đi cần gì phải lý lũận dài dòng như thế, tôi nhún vai:
-- Thì cứ nói đại đi chơi cần gì phải nói đi thăm bạn bè
Tiểu Song vẫn cãi:
-- Đâu phải hoàn toàn đi chơi đâu, mà theo lời anh Hữu Văn là đi bắt lấy nguồn cảm hứng.
Tôi cười nhẹ:
-- Như vậy từ sáng đến giờ, ông ấy hẳn đã bắt đầy một giỏ rồi chứ?
Tiểu Song cười và ngượng ngùng úp mặt vào gốị
Chợt nhiên tôi cảm thấy không cần phải để cho cô ấy bị chuyện anh Thi
Nghiêu tâm huyết sắp xếp một chương trình cho bản nhạc Bên Dòng Nước.
Bây giò có nói cũng chẳng ý nghĩa gì Tiểu Song bận rộn quá, vừa dạy học, chuẩn bị giấy bút, rồi chép bản thảo ïphải đi theo trỡ lực dể bắt nguồn cảm hứng...
Thế thì cô ta còn thì giờ đâu nữa mà để ý bản
nhạc Bên Dòng Nước kia? Vì nghĩ thế, nên tối hôm ấy, tôi không hề nhắc
tới chuyện anh Nghiêu làm. Mấy hôm sau bản nhạc Bên Dòng Nước lại được
phát lại một lần nữa.. Tiểu Song vẫn không hề hay biết. Đến lần phát lại thứ ba rồi thứ tư thì Tiểu Song mới khám phá ra, đó là trung tuần tháng mười một.
Hôm ấy chương trình ca nhạc kéo dài đến tận
khuyạ Tình cờ Tiểu Song ở nhà. Nàng ta dang cùng nội học đan áọ Chiếc aó màu chocolat cổ cao. Nhìn chiếc aó là tôi biết Tiểu Song đan cho Hữu
Văn. Tiểu Song vừa đan áo vừa xem ti vị Lư hữu Văn hôm ấy cũng có đến,
nhưng ngồi được một chút, nói là bận viết một truyện ngắn nên cáo từ về
trước, chị Thi Tinh và anh Lý Khiêm thì bận đi sắm sữa đồ đạc chuẩn bị
cho nhà mới, để xây dựng gia đình, nên cũng không có ở nhà, mẹ và cha ở
phòng riêng.
Phòng khách chỉ còn tôi, Vũ Nông, Tiểu Song và
nộị Anh Thi Nghiêu giam mình trong phòng, lúc gần đây anh ấy càng ngày
tự cô lập mình trong phòng riêng. Khi bản nhac. Bên Dòng Nước hiên ra
trên màn ảnh Tiểu Song đã giật mình. Nàng như bị cuốn hút.
Nội nói:
-- Cái người hát hôm nay sao lạ quá! Nội thì chỉ biết có một vài ca si quen thuộc. Lần này người trình bày bài hát này
không phải là nữ, mà là giọng nam. Và trên nàm ảnh, không giống cả như
mấy lần trước. Lần này ca si xuất hiện trước ống kính. Chỉ có bối cảnh
sau lưng của ông ta là hình ảnh một thiếu nữ, mặc aó dài trắng, tóc dài, đứng giữa trời nước mênh mông như một ảo ảnh. Khi nam ca si hát hết
đoạn "Người con gái cũ giờ như nước, trôi giữa dòng đời mắt đắng cay"
thì Tiểu Song quay lại nhìn tôi , mặt tái hẳn. Nàng có vẻ xúc động lắm.
Tiểu Song trách:
-- Chị Binh, sao chị không cho em biết? Anh Thi Nghiêu cũng thế?
Tôi hỏi
-- Cho em biết để làm gì? Cho em biết là hôm nay có bản Bên Dòng Nước ư? Chị không biết và cả anh Thi Nghiêu cũng chưa
hẳn biết, vì bản nhạc naỳ không phải mới hat' lần đầu. Lần đầu lúc mới
phát, anh Nghiêu có bảo tôi nói lại cho Tiểu Song nghe, nhưng lúc bấy
giờ Tiểu Song bận cùng Hữu Văn đi bắt nguồn cảm hứng. Những lần kế tiếp
anh Nghiêu không cho biết nữa.. Còn Tiểu Song, thì suốt ngày có ở nhà
đâu Tiểu Song lại chẳng quan tâm lắm đến truyền hình. Còn âm nhạc ư? Âm
nhạc chẳng qua chỉ là trò giải trí nhảm nhí Có cho Tiểu Song biết cũng
chẳng ích lợi gì
Tiểu Song nhìn tôi, thật lâu không nói. Sau đó nàng lẳng lặng thu dọn kim đan và len rồi đi vào phòng.
Vũ Nông ngồi cạnh, níu aó tôi khẽ:
-- Thôi em đừng xen vào chuyện người ta nữa.. Dù gì đâu cũng vào đó cả rồi, không dảo ngược được lại đâu
Tôi trừng mắt:
-- Vây anh còn lo lắng gì nữa.. Khi mà mọi sự đã đâu vào đấy
Nội nhìn chúng tôi, rồi nhìn vào tivị
-- Hôm nay con Binh làm sao thế? Ba hồi gây với
Tiểu Song , rồi ba hồi lại gây với Vũ Nông? Con gái càng ngày càng lớn,
được nuông chiều riết rồi sinh hự
Tôi nổi giận
-- Nội chẳng hiểu ất giáp gì cứ la hoài, kệ con đi!
Nội nói.
-- Thấy chưa. Bây giờ mày gây cả với tao nữa ư? Thôi để tao về phòng, ngôi đây mày nhìn thấy chướng mắt.
Tôi hối hận, vội bước tới nắm tay người:
- Nội... nội làm gì thế... Con có giận nội bao giờ dâu, nội nói oan con thế
Nội lấy tay vuốt mũi tôi với nụ cười:
-- Đừng tưởng nội chẳng hiểu gì cã. Cái gì nội
cũng biết hết con a Trong đám con cái nhà này, con là đứa có tâm hồn
trong trắng và yêu người hơn hết, vì vậy mà con hay làm chuyện bao đồng, ngu xuẩn. Nội cho con biết nhe ở đời cái gì cũng có định số. Người tính không bằng ông trời tính. Con muốn cãi lại, nội muốn cãi lại cũng không được, con hiểu không?
Tôi cười gượng lắc đầu và nép người vào vai nội. Nội nhìn tôi với đôi mắt thật hiền và sau đó nguời bỏ vềphòng riêng.
Tôi tắt tivi, ngồi xuống ghế tựa thẫn thờ Tám giờ sáng mai Vũ Nông bận
ra toà để xử một vụ án kỳ cục Ông già chồng cáo nàng dâu bỏ bê. Nên
chàng cũng không thế ở lại chơi lâụ Nông bước tới vuốt mái tóc tôi, nói:
-- Thôi đừng mãi lo chuyện người nữa, nếu có thời gian dư thừa em hãy nghĩ đến cũốc sống mai sau của đôi ta.
Tôi miễn cưỡng với nụ cười, lòng man mác không
hiểu vì sao. Vũ Nông đi rồi, tôi vẫn n