Snack's 1967
Ánh hoàng hôn mỏng manh

Ánh hoàng hôn mỏng manh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324154

Bình chọn: 7.5.00/10/415 lượt.

hải là cuối tuần,

hơn nữa lại qua giờ đông bệnh nhân nhất, vì thế người ra vào cũng vắng hơn.

Phương Thần đi tới cổng lớn, đang định vẫy taxi thì nhìn thấy có một người đang

sải bước đi tới.

Bất giác Phương Thần

đứng yên tại chỗ.

Người kia đi tới trước

mặt, gật đầu mỉm cười với cô, “Cô Phương, anh Hàn đang chờ cô trên xe”.

Thuộc hạ của Hàn Duệ

cũng thật lạ, họ gọi anh ta với rất nhiều cách gọi khác nhau, hơn nữa lại tùy

đối tượng, tùy trường hợp.

Nhìn theo tay anh ta,

Phương Thần thấy mấy chiếc xe hơi màu đen xếp hàng nối đuôi nhau đỗ cạnh đài

phun nước màu xám bạc, vì vậy trông chúng lại càng nổi bật hơn. Chiếc xe ở giữa

đóng kín cửa, nhưng cô cảm thấy mình có thể nhìn thấu qua màn đen và thấy người

đàn ông lạnh lùng đang ngồi trong đó.

Đúng lúc đó, không hiểu

vì ngạc nhiên hay do vết thương đột nhiên tấy đau, Phương Thần bất giác chau

đôi mày xinh đẹp lại.

Tiền Quân quay lại nhìn

Hàn Duệ với vẻ thiếu kiên nhẫn, rồi không nén được hỏi: “Đại ca, có cần em

xuống xe giục không?”.

“Không cần”, Hàn Duệ lật

tờ báo, không ngẩng đầu lên đáp.

Nhưng tay lái xe đã

xuống gần chục phút rồi mà vẫn không thấy cô gái kia động đậy lấy một bước.

Thấy dáng vẻ của Hàn Duệ

như vậy, Tiền Quân cũng không dám nói thêm câu nào mà chỉ liếm mép và quay

người lại với vẻ cố nén, tiếp tục ngồi ở ghế phụ mắt chầm chầm nhìn về phía Phương

Thần.

Nói thật lòng, Tiền Quân

không có nhiều thiện cảm đối với cái cô gái họ Phương ấy, dù cho cô ta có ngoại

hình xinh đẹp đủ để người khác nhìn không chán mắt nhưng tính tình cô ta thì

không khiến người ta thấy yêu quý. Tiền Quân chưa bao giờ gặp phải một cô gái

dám lớn tiếng trước mặt mấy anh em trong hội, càng không có cô gái nào dám

giọng lạnh lùng châm biếm.

Chỉ có cô, ngay từ hôm

một mình xông vào đòi gặp Hàn Duệ, cho đến những lời nói và hành động sau này

cũng vậy, tất cả đều khiến cho Tiền Quân thấy cô nữ phóng viên ấy quả thật rất

to gan.

Theo Hàn Duệ đã nhiều

năm, Tiền Quân cho rằng ít nhiều cũng hiểu được tính tình của đại ca, nhưng lần

này thì đành chịu. Tiền Quân không thể nào tìm được lý do vì sao Hàn Duệ lại

nhắm trúng cô gái cứ như một bông hồng đầy gai sống động ấy, ừ thì cứ cho là

xinh đẹp đi, nhưng gai góc quá.

Tiền Quân cũng từng thì

thầm trao đổi chuyện này với Tạ Thiếu Vĩ nhưng Tạ Thiếu Vĩ lại nở một nụ cười

đầy vẻ bí hiểm: “Muốn biết vì sao ư? Muốn biết vì sao thì hãy đi mà hỏi đại ca

ấy!”.

“Nếu mà hỏi được thì tao

đã chẳng phải phí lời với mày!”, rồi Tiền Quân đoán: “Hay là đại ca muốn thử

đổi khẩu vị một chút chăng?”.

Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ

còn mỗi khả năng này mà thôi. Hơn nữa, căn cứ vào tình hình hiện thời thì bông

hồng đầy gai ấy đang được hưởng những đãi ngộ rất đặc biệt, chẳng qua chỉ gặp

phải một vụ cướp đồ bé tí, thế mà làm kinh động đến nỗi đại ca đích thân đến

bệnh viện đón cô ta.

Phương Thần càng chần

chừ trước cổng bệnh viện, Tiền Quân càng thấy không vui trong lòng, bụng nhủ

thầm: Cái con bé này sao lại không biết điều đến mức ấy!

Cuối cùng thì cũng thấy

Phương Thần đi cùng với tay lái xe, Tiền Quân lập tức lái xe tới, nỗi tức giận

cố nén trong lòng bật ra một câu kèm theo vẻ mặt không chút biểu cảm: “Đại ca

đợi cô lâu quá rồi đấy!”.

Phương Thần đưa mắt liếc

nhìn Tiền Quân một cái rồi không đợi người bên cạnh, đưa tay mở cửa sau, khom

người ngồi vào xe.

Kể từ hôm Hàn Duệ dọn

đi, cuộc sống của cô dường như đã trở lại những ngày yên ả bình thường, có lúc

cô còn nghi ngờ rằng, chuyện gặp Hàn Duệ trước đó và cả những chuyện xảy ra sau

đó cứ như một giấc mơ.

Nhưng, cô cũng không đến

nỗi ngốc nghếch mà nghĩ rằng Hàn Duệ sẽ bỏ qua cho cô, vì thế mỗi một ngày,

thậm chí mỗi một phút giây cô đều chờ đợi một cách vô thức, chờ đợi một ngày

nào đó Hàn Duệ sẽ lại tìm đến.

Chỉ có điều, cô không

nghĩ rằng lại gặp anh ta trong tình huống như hôm nay.

Người đàn ông ngồi trong

xe vẫn đang xem tờ báo, nắng chiếu rọi xuống như một dòng nước suối mang theo

luồng ánh sáng mờ ảo rực rỡ, trùm xuống đôi mắt của anh ta, khiến nó càng trở

nên đẹp lạnh lùng. Chỉ mới có mấy ngày không nhìn thấy, thế mà giờ phút này,

Phương Thần cảm thấy anh ta thật xa cách và lạ lẫm.

Nhưng rồi cô lại bỗng

thấy không phải như vậy, cô chưa bao giờ hiểu về anh ta, nên phải nói là anh ta

luôn xa lạ với cô mới đúng.

Đối với cô, người đàn

ông này như một cái động đen ngòm không thể lường được độ sâu của nó, nhưng

dường như lại chứa đựng một sức hút mạnh mẽ đến kỳ lạ, khiến cô không thể nào

thoát ra được.

“Hôm nay em đã rất chủ

động.”

Không ngờ, sau khi cô

ngồi vào xe câu nói đầu tiên bật ra lại là từ miệng của Hàn Duệ. Phương Thần

nghĩ, có lẽ động tác mở cửa xe nhanh nhẹn và dứt khoát của cô đã khiến anh ta

thấy vừa lòng.

Vì vai bị đau, nên cô cố

lấy lại hơi thở, giọng nói có phần bình thản: “Có tránh thì cũng chẳng tránh

được. Anh tìm tôi có việc gì?”.

“Không có việc gì thì

không được tìm em sao?” Hàn Duệ hỏi lại cũng bằng giọng bình thản, lúc này mới

quay sang nhìn cô một cái, tựa hồ đang cân nhắc một điều gì đó,