
o cô lại hỏi như
vậy?”
“Tôi nghĩ, tốt nhất anh
đừng có chọc giận cô ấy.”
“Thế sao?” Tiêu Mạc
cười, “Cô hãy cho tôi một lý do đi”.
“Vì rằng không hợp
nhau.”
Động tác của Tô Đông
càng nổi bật hơn trong ánh sáng mờ ảo Tiêu Mạc lặng im nhìn cô gái trước mặt.
Nói ra câu ấy, nhưng dường như cô ta không cảm thấy có gì thất lễ hoặc sỗ sàng,
ngược lại vẻ mặt cô còn tỏ rõ sự trong sáng, vô tội, như thể cô vừa nói ra một
sự thật rất rõ ràng không thể phản bác.
Nhưng Tiêu Mạc vẫn cười:
“Xin hỏi một câu nữa, rốt cuộc là cái gì không hợp?”. Vốn dĩ là người không
thích căn vặn người khác, nhưng riêng lần ấy bỗng dưng Tiêu Mạc thấy rất tò mò.
Tô Đông không trả lời
vào câu hỏi chính mà chỉ nhếch mép, dù đó là vẻ tự trào nhưng cũng rất điệu đà:
“Tôi cứ lo những việc không phải của mình như thế, mong anh không cảm thấy ghét
tôi. Đến một độ tuổi nhất định, khi phụ nữ nói đến chuyện tình cảm thì đó không
phải là chuyện nói chơi thôi đâu”.
Mặc dù những lời này của
Tô Đông rất xa xôi, bóng gió nhưng Tiêu Mạc hiểu rõ ý tứ trong đó.
“Cô Tô, vì sao cô cho
rằng tôi không thật lòng mong được qua lại với Phương Thần?” Nói rồi Tiêu Mạc
dừng lại một lúc chăm chú quan sát Tô Đông, rồi nói tiếp, “Không đúngìn biểu
hiện của cô thì hình như chắc chắn cô nghĩ tôi chỉ chơi bời, với cô gái nào
cũng chỉ là chơi bời. Nhưng cô Tô này, trước đây chúng ta có quen nhau không
nhỉ?”.
Tiêu Mạc hai lần liên
tiếp gọi “cô Tô”, không biết điều đó gợi cho Tô Đông nhớ tới điều gì mà lại cúi
xuống và uống một hớp rượu, sau đó mới ngước mắt lên, chuyển chủ đề câu chuyện
quay ngoắt một trăm tám mươi độ: “Tôi và anh đều là bạn của Phương Thần, có lẽ không
nên khách sáo với nhau như vậy, anh cứ gọi tôi là Tô Đông”. Nói xong, không đợi
Tiêu Mạc trả lời cô quay người trở về vị trí lúc đầu, vỗ vai Phương Thần nói:
“Buổi chiều và tối nay đã uống quá nhiều rượu, mình thấy mệt rồi, cậu có về
trước cùng mình không?”.
Tình huống này rất khác
thường. Dù không phải là người có tửu lượng tốt, thì cuộc sống ban đêm đối với
Tô Đông đã quá quen thuộc, đến mười hai giờ đêm vẫn chưa kêu mệt, đấy đúng là
chuyện hiếm thấy.
Vì đang có điều suy nghĩ
trong lòng nên Phương Thần không để ý tới điều đó, hai người ngồi thêm một lát
rồi lấy cớ ra về trước.
Cận Vĩ trở về trường mấy
ngày sau đó.
Không biết Viện trưởng
Trương đã dùng biện pháp gì mà đã khuyên cậu bé trở về thành công. Phương Thần
không hỏi kỹ qua điện thoại mà chỉ cảm thấy đây đúng là một việc khiến cô và
mọi người rất vui mừng.
Nhận xong điện thoại
cũng là lúc Phương Thần vượt qua phần đường dành cho người đi bộ, cô phấ
n chấn dừng lại mua một
củ khoai lang nướng. Trời vẫn rất lạnh, từng làn khói trắng mang theo hơi nóng
bốc lên, khiến cô bất giác nheo mắt lại.
Củ khoai lang vừa được
nướng xong nên hơi nóng mang theo mùi thơm quyến rũ. Cô cúi đầu suy nghĩ xem
nên cất vào túi về nhà ăn hay bóc vỏ ăn ngay trên đường.
Vì không chú ý, chân cô
đạp lên một vật trên đường, thế là trượt chân loạng choạng, vẫn chưa kịp lấy
lại thăng bằng thì nghe thấy có tiếng động cơ tới.
Chiếc xe máy được chủ
nhân giảm tốc từ phía sau sượt qua bên trái, Phương Thần chỉ cảm thấy cánh tay
đau nhói một cái khi định thần lại thì không thấy chiếc ví trên tay đâu nữa.
Lúc đó trên đoạn đường
ấy chỉ có một mình cô, vì để rút ngắn thời gian cô đã chọn con đường rất vắng
vẻ. Tên cướp sau khi cướp được ví tiền rồ máy, tăng ga chạy xa tít, Phương Thần
chỉ kịp nhìn thấy cái đầu với mái tóc cắt ngắn nhuộm vàng.
Phương Thần đuổi theo
quán tính được mấy bước thì loạng choạng, tuy không bị ngã nhưng cánh tay bên
phải thì va mạnh vào bức tường xi măng cứng đơ.
Sự va chạm gần như thành
tiếng, bả vai cô đau điếng, cô nhăn mặt ngẩng đầu lên thì không còn thấy bóng
dáng chiếc xe máy ấy đâu nữa.
Cô buộc phải tới bệnh
viện xử lý gấp. Vị bác sĩ nam điều trị cho cô là một người tầm trung niên, vẻ
mặt nghiêm túc, giọng nói rất nhã nhặn.
“… Bị thương nhẹ ở phần
mềm, may mà không gãy xương.” Sau cùng bác sĩ dặn cô với vẻ ân cần: “Bây giờ xã
hội không mấy an toàn, trộm cướp mỗi ngày một nhiều, phụ nữ khi đi ra đường một
mình cần phải hết sức chú ý”.
Phương Thần gật đầu lia
lịa: “Cháu biết rồi. Cảm ơn bác sĩ”.
Vì công việc, Phương
Thần thường xuyên tiếp xúc với những vấn đề mặt trái của xã hội, những chuyện
phóng xe giật đồ trên đường không phải là ít, nhưng chính mình gặp phải chuyện
đó, đối với Phương Thần đây là lần đầu tiên.
Phương Thần không gọi
điện thoại về nhà, những năm qua, bố mẹ cô đã quen với việc báo những tin vui
và không báo những tin buồn.
Còn Tô Đông thì không
sao liên lạc được.
Khi cầm túi thuốc bước
ra khỏi bệnh viện, Phương Thần thầm nghĩ, thực ra mình cũng không xui xẻo lắm,
dù sao sau khi bị giật mất túi, sờ lên túi áo khoác vẫn còn một ít tiền đủ để
trả chi phí cho bệnh viện và đi xe về nhà.
Cai phải vẫn đau âm ỉ,
không thể cử động mạnh được, cô thấy nghi ngờ rằng bác sĩ đã chẩn đoán sai, vì
lúc đó cô bị va chạm rất mạnh, đau tới mức muốn ngất đi.
Không p