Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ánh hoàng hôn mỏng manh

Ánh hoàng hôn mỏng manh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323403

Bình chọn: 7.5.00/10/340 lượt.

h!”, Phương Thần bực tức hét lên trong vòng tay

của Hàn Duệ.

“ Anh nói rồi mà, con người

anh vốn như vậy đó.”

Một lần nữa Hàn Duệ nhắc

lại: “ Chuyện cũ trước đây không cần nhắc lại nữa, em nói lại làm gì chứ?”.

Mắt Phương Thần sáng

bừng lên: “ Nếu không đồng ý thì sao?”.

Hàn Duệ hơi mỉm cười: “

Em yên tâm, anh có rất nhiều cách để có thể khuất phục được em:.

Phương Thần bất giác mím

chặt môi liếc nhìn Hàn Duệ.

Hàn Duệ nói tiếp: “ Em

là người thông minh, cho nên em biết phải làm thế nào mới là tốt nhất, đúng

không?”.

Câu nói này của Hàn Duệ

rõ ràng có hàm ý đe dọa.

Quả đúng vậy! Phương

Thần suy nghĩ, mặc dù hiện giờ Hàn Duệ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sức khỏe,

nhưng trong rất nhiều việc cô vẫn chưa phải là “ đối thủ” của anh, đặc biệt là

trên một số phương diện…

Nên, sau khi suy nghĩ

một lúc, Phương Thần hỏi: “ Chuyện cũ trước đây có thể chấm dứt ở đây, nhưng

còn sau này thì sao?”.

“ Em nói vậy nghĩa là

thế nào?”

“ Nếu như sau này anh

lại lừa gạt và lợi dụng em thì em phải làm thế nào?”, Phương Thần nói rõ. “ Em

không thích cái cảm giác đó, hơn nữa cũng quyết không để những chuyện như vậy

lặp lại”.

Phương Thần khoanh hai

tay trước ngựchái độ nghiêm túc giống như đang trong hội nghị đàm phán, nói

xong cô nhìn thẳng vào mắt Hàn Duệ.

Hàn Duệ và Phương Thần

đúng là hai người sống trong hai thế giới khác nhau.

Hàn Duệ với sự trải

nghiệm trong ba mươi năm rõ ràng khác với người bình thường, cho nên trước khi

cam đoan những điều lo lắng không xảy ra lần nữa, thì cô không thể đáp ứng bất

kỳ yêu cầu nào của anh.

Phương Thần hơi ngẩng

mặt lên, vì vừa tắm xong nên làn da cô rất thơm tho sạch sẽ, chẳng khác gì một

quả vải vừa bóc vỏ xong.

Các nét trên khuôn mặt

Phương Thần rất xinh đẹp, nhưng Hàn Duệ nghĩ, điều thực sự thu hút anh chính là

tính cách của cô.

Giống như lúc đầu vì

chuyện của Tô Đông mà cô tìm đến anh, lúc đó Phương Thần rõ ràng là một cô gái

yếu đuối, nhưng lại không hề sợ hãi, thậm chí còn có vẻ ép người khác nữa, đôi

mắt thì sáng long lanh.

Và bây giờ, một lần nữa

Phương Thần lại sử dụng dáng vẻ đó để đặt điều kiện với Hàn Duệ.

Hàn Duệ thấy buồn cười,

dừng lại một lát, anh điềm tĩnh chấp thuận với Phương Thần: “ Sẽ không xảy ra

lần nữa đâu”. Nói rồi, khóe miệng của Hàn Duệ hơi cong lên, anh hỏi lại: “ Thế

nào, em hài lòng chưa?”.

“ Lời nói không bằng

hành động!”, Phương Thần nhướng mày lên.

“ Vậy em muốn thế nào?”,

Hàn Duệ hơi nheo mắt lại, dường như anh có vẻ hơi mất kiên nhẫn: “ Nếu anh muốn

nuốt lời thì dù cho giấy trắng mực đen cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu”.

“ Đúng như vậy”, Phương

Thần suy nghĩ một lúc, Hàn Duệ đã nói ra lời đảm bảo rồi, chi bằng hãy nhân đây

xuống nước một tí: “ Vậy thì đợi sau này xem thế nào rồi nói tiếp vậy”.

Khi nói câu nói trên,

đôi mắt long lanh của Phương Thần lóe lên một tia sáng lâu lắm rồi mới thấy,

dưới ánh đèn trong nó lấp lánh như thủy tinh.

Màn đêm buông xuống,

trong gian phòng khách rộng rãi sáng sủa, ván bài đang trong tình thế cam go.

Có người bất ngờ liếc

nhìn lên lầu, tò mò hỏi: “ Cả buổi tối không thấy đại ca xuất đầu lộ diện,

không biết đang làm gì nữa?”.

Thấy vậy, Tiền Quân liền

lên tiếng mắng: “ Cái thằng này quan tâm đến việc đó làm gì? Tập trung đánh bài

đi! Hai vạn nếu như không có ai theo thì tao ù đây này”.

“ Xin lỗi nhé, tao ù

trước đã”, Tạ Thiếu Vĩ ngồi ở cửa trên của Tiền Quân chậm rãi lật bài lên, đẩy

gọng kính trên sống mũi, đột nhiên nói: “ Thực ra tao cũng hơi tò mò đấy…”.

Tạ Thiếu Vĩ dừng lại làm

như vô tình, Tiền Quân liếc nhìn Tạ Thiếu Vĩ hỏi: “ Mày tò mò cái gì?”.

“ Tò mò là không biết

khi nào chúng ta sẽ có một bà chị dâu?”.

Tạ Thiếu Vĩ vừa nói dứt

lời thì có một đàn em nói bồi thêm.

“ Thật thế à?”

“ Tao nghĩ không nhanh

như vậy đâu!”

“ Anh nói gì thế! Anh

không thấy chị Phương Thần rất quan tâm đến đại ca hay sao?”

“ Đúng đấy, em cũng thấy

thế…”

Láng máng nghe thấy

nhiều người bàn tán xôn xao ở dưới lầu, Phương Thần chau mày lại hỏi Hàn Duệ: “

Họ đang làm gì vậy?”.

“ Mặc kệ họ”, nhân lúc

Phương Thần không chú ý, Hàn Duệ liền nhanh tay ôm chặt lấy eo của Phương Thần,

kéo cô đến bên giường.

“ Anh làm gì thế?”,

Phương Thần hỏi.

Hàn Duệ bình tĩnh nhìn

Phương Thần: “ Đương nhiên là đi ngủ”.

“ Phòng ngủ của em không

phải ở đây…”, Phương Thần định nói tiếp, nhưng cô chưa kịp nói gì thì đã bị Hàn

Duệ kéo lên giường.

“ Bắt đầu từ hôm nay, em

sẽ chuyển sang phòng này”, Hàn Duệ vừa ra lệnh không cho Phương Thần nói tiếp,

vừa với tay tắt đèn ngủ, đồng thời khóa chặt lấy khuôn miệng còn muốn nói tiếp của

Phương Thần lại bằng cách tốt nhất.

Bên ngoài tấm rèm cửa số

dày, màn đêm mỗi lúc một sâu hơn, giống như một tấm màn nhung đen vô hình kéo

dài đến tận chân trời.

Đêm nay nhất định sẽ là

đêm ấm áp nhất trong cả mùa đông này.