
t động cùng một lúc mà khán giả vẫn ngồi chật cứng.
Phương Thần kết thúc
ngày làm việc khi đã muộn, lại mất thêm ba tiếng đồng hồ ở rạp chiếu phim và
trên đường, khi chia tay Tô Đông thì đã nửa đêm.
Mở cửa bước vào nhà,
Phương Thần mới phát hiện ra có người vẫn chưa ngủ.
Lúc đó đúng vào ca trực
của A Thiên. Nhìn thấy cô về, cậu ta liền bật dậy khỏi salon.
Vừa đổi dép, Phương Thần
vừa mỉm cười chào cậu ta: “Ngày nào cậu cũng ngủ muộn thế à?”.
Phòng khách rất yên
tĩnh, tivi cũng không bật, A Thiên không trả lời cô mà chỉ nói: “Chị Phương,
đại ca đang chờ chị đấy”.
Phương Thần hơi sững
người, một lát sau mới hỏi lại: “Có chuyện gì thế?”.
Trên mặt của A Thiên là
vẻ nghiêm nghị ít thấy, cậu ta cũng không nói gì nhiều mà đưa tay ra hiệu: “Đại
ca nói chị về thì bảo chị vào gặp đại ca ngay”.
Khô rốt cuộc thì ai đang
ở nhà ai nhỉ?
Liệu có phải đâu là kiểu
khách đổi thành chủ không? Cô cho anh ta ở tạm, thế mà anh ta lại cứ làm như
mình là chủ nhà không bằng…
Phương Thần không nói gì
nữa, cô bước tới mở cửa phòng ngủ của mình mà không cần gõ cửa.
Muộn thế rồi mà Hàn Duệ
cũng chưa ngủ, anh đang dựa vào đầu giường xem cuốn tạp chí. Thấy Phương Thần
bước vào, anh ta liếc cô một cái xong lại dồn mắt vào cuốn tạp chí trên tay:
“Đi đâu về vậy?”.
Phương Thần lại sững
người một lần nữa, cuối cùng lựa chọn cách không trả lời anh ta mà hỏi người
lại: “Tìm tôi có việc gì?”.
“Nửa đêm gà gáy mới về
nhà, không sợ gặp nguy hiểm trên đường à?”.
Dương như cô cười thành
tiếng, nhưng ngữ khí và vẻ thể hiện cũng chẳng khác gì Hàn Duệ, cô bình thản
châm biếm lại: “Anh đã ở trong nhà tôi rồi thì tôi còn có thể gặp mối nguy hiểm
gì chứ?”.
Người đàn ông ngồi trên
giường nhướng mày lên, cuối cùng ngước mắt lên nhìn thẳng vào cô, có vẻ như anh
ta hơi bất ngờ nhưng không nổi giận mà lại cười, đáp lại: “Xem ra cô rất thắc
mắc về tôi đấy”.
Cô nghĩ, hình như anh ta
đã quên rằng buổi tối hôm ấy anh ta đã làm cô trong tòa nhà của mình. Sự nhạo
báng không thương tiếc và cả nụ hôn như một đòn trừng phạt ấy nữa, tất cả đều
lạnh băng, không mang chút kích động và ham muốn nào, nó khiến người ta phải
rùng mình.
Thế mà bây giờ anh ta
lại mỉm cười với cô như thể chưa có chuyện gì xảy ra?
Trực giác mách bảo cô
cần phải cảnh giác, nên cô nhìn Hàn Duệ với ánh mắt không chút biểu cảm: “Nghe
nói anh hồi phục khá nhanh”.
Hàn Duệ chậm rãi gật
đầu.
Có thể là do ánh đèn,
nên đôi mắt rất sâu của anh ta trở nên sáng lạ thường, nhìn thì thấy tinh thần
rất tốt, sắc mặt cũng đã trở lại bình thường, cái người co rúm lại trên giường
vì mất quá nhiều máu và quá đau ấy dường như đã biến mất.
Phương Thần nói: “Nếu
như vậy, anh và thuộc hạ của anh định khi nào thì đi khỏi đây?”.
Khóe môi của Hàn Duệ vẫn
nhếch lên, nhìn Phương Thần một lúc lâu như thể đang cân nhắc điều gì, sau đó
mới nói: “E rằng phải mấy ngày nữa”.
“Vì sao?”, Phương Thần
chau mày.
“Hình như cô đang hối
hận vì đã cứu tôi, chắc hẳn cô mong tôi chết trên đường hôm ấy lắm nhỉ?”, Hàn
Duệ nói toạc ra suy nghĩ của cô.
“Đúng thế.”
Quả thực cô đã hối hận
và nghĩ rằng lẽ ra lúc đầu mình không nên làm như vậy.
“Nhưng đáng tiếc là đã
muốn rồi.” Hàn Duệ nói giọng bình thản, rồi ném cuốn tạp chí lên mặt tủ ở đầu
giường, đột nhiên vén chăn và bước xuống giường.
Cô sững người: “Anh làm
gì thế?”.
Có lẽ vết thương vẫn còn
đau, nên sau khi ngồi dậy Hàn Duệ phải ngồi nghỉ ở mép giường một lúc rồi mới
cố gượng đứng dậy.
Bước chân của Hàn Duệ
rất chậm, nhưng không tỏ ra yếu ớt, mà ngược lại nó ẩn chứa một sức mạnh khó có
thể đè nén.
Hàn Duệ bước đến trước
mặt Phương Thần, cô bất giác lùi về sau một bước.
“Cô sợ gì thế.” Ánh mắt
của Hàn Duệ vẫn rất sáng và lạnh, vẻ như rất dửng dưng. Nhưng trước ánh mắt ấy
của anh ta, Phương Thần thầm nghĩ hình như mình lại trở thành con mồi rơi vào
trong tay của kẻ khác.
Giống như ngày hôm ấy,
không còn sức lực để vùng vẫy và phản kháng.
Phương Thần mím môi
không nói gì.
“Tôi muốn nhờ cô giúp
một việc.”
Chưa khi nào người đàn
ông này lại lịch thiệp, khách sáo đến thế, chính vì điều đó càng khiến cô thêm
cảnh giác.
“Ngày mai cô hãy đi ra
ngoài với tôi”, Hàn Duệ nói.
“Đi đâu?”
“Tới dự bữa tiệc sinh
nhật của một người.”
“… Với điệu bộ như bây
giờ của anh ư?” Ánh mắt cô lộ rõ vẻ ngạc nhiên, có thể còn chứa đựng cả sự
khinh thường nữa. Vì, cho dù đã hồi phục khá tốt, nhưng nhìn bước đi của Hàn
Duệ vẫn rất khó khăn.
“Chính vì thế mới cần cô
đi cùng.” Hàn Duệ nói với giọng bình thản, như thể sự việc nhất định phải là
như vậy, “Ở bữa tiệc như thế cần phải có một người phụ nữ ở bên. Tôi cảm thấy
cô là sự lựa chọn tốt nhất”.
Câu nói này liệu có thể
coi là một lời khen không nhỉ?
Phương Thần tỏ rõ thái
độ không phải như vậy, nhưng vẫn mỉm cười chớp chớp mắt nhìn Hàn Duệ rồi hỏi
bằng giọng giả như không hiểu chuyện: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”.
Phương Thần đang khiêu
chiến với anh, nhưng dường như Hàn Duệ không để ý đến điều đó, ngừng một lát,
anh ta chậm rãi nói: “Tôi nghĩ là mình có các