
ong nháy mặt lùi lại ở phía sau.
Phương Thần nói, giọng
lạnh lùng: “Tôi quên chưa nói với anh rằng, tôi không có bằng lái xe, tôi đã tự
học lái xe”.
Nhưng hình như Hàn Duệ
không để ý đến điều đó, nên chỉ “Ừ” một tiếng, lát sau lấy hơi mới chậm rãi
nói: “Tôi tin rằng, dù cô không thèm để ý đến mạng sống của tôi thì cũng sẽ quý
trọng mạng sống của mình”.
____________________________________________
(1) Mì Long Tu: Hay còn
gọi là mì râu rồng, là món ăn truyền thống của người Trung Quốc, sợi mì dài
trắng hình dáng như những sợi râu rồng nên mới có tên như thế.
Tạ Thiếu Vĩ cùng hai người
khác đến ngay sau đó, Phương Thần vừa đỡ Hàn Duệ nằm xuống giường thì chuông
cửa đã vang lên.
Trước khi mở cửa, Phương
Thần cẩn thận nhìn qua lỗ khóa, sau khi x
ác định rõ người đến mới
mở cửa cho vào.
Cô đưa tay ra hiệu chỉ
về phía phòng khác cho mấy người đó, rồi đi vào bếp rót nước uống, khi quay lại
thì đã thấy một người trẻ tuổi đang dùng kéo cắt áo của Hàn Duệ.
Phương Thần đứng ở cửa,
chau mày, nói: “Các anh định điều trị vết thương cho anh ta ở đây à?”.
Phương Thần nghĩ rằng
mình đã tỏ rõ sự ngạc nhiên và không vừa lòng của mình một cách hết sức rõ
ràng, nhưng ba người đàn ông kia vẫn không thèm quay đầu lại nhìn cô một lần.
Lúc này, người nằm trên
giường kia mới là tiêu điểm chú ý của họ, còn cô thì chỉ như không khí.
Sau cùng thì vẫn là
người đàn ông cao to, vạm vỡ nói bằng giọng băm bổ: “Bây giờ đại ca không cử
động được”. Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, thái độ cũng hung hăng, hống hách
giống như Hàn Duệ.
Cô mấp máy môi, định
phản đối, nhưng nhìn thấy Hàn Duệ nằm yên trên giường, cùng với động tác từ bàn
tay của người đàn ông trông giống như bác sĩ, vết thương vỗn dĩ đã ngừng chảy
máu giờ đây máu lại tiếp tục ồ ạt chảy ra, từng giọt đỏ tươi nhỏ trên tấm ga
giường mới thay, tạo thành một khoảng đỏ sẫm nhìn mà thấy sợ.
Cuối cùng thì cô cũng
nhìn thấy rõ vết thương của Hàn Duệ, đó là một vết rách dài tới mười phân ngay
dưới xương sườn.
Không ai lên tiếng, nên
trong phòng yên tĩnh như một không gian đóng kín, vẻ mặt của Tiền Quân thoáng
lóe lên vẻ hung hãn, nhưng dường như vì sợ gây ra sự kinh động nên không dám
bộc lộ ra.
Kỹ thuật của tay bác sĩ
kia có thể nói là rất tốt, anh ta nhanh nhẹn cắt chiếc áo trên người Hàn Duệ,
sát trùng, rồi lại lấy dụng cụ từ trong túi cúi thương ra, động tác thuần thục.
Vừa nhìn đã biết là anh ta thường xuyên giải quyết nhưng ca như thế này.
Nhìn thấy sợ chỉ được
lấy ra, Phương Thần không nén được sửng sốt, “Phải khâu à?”.
Có lẽ là giọng nói của
cô hơi to nên lần này đã có người đưa mắt nhìn cô. Tạ Thiếu Vĩ bình tĩnh nhìn
cô một cái, không thể coi cái nhìn đó là lễ độ, anh ta nói vẻ mặt không thay
đổi: “Nếu cô thấy sợ thì hãy tránh ra ngoài đi”.
Phương Thần coi như
không nghe thấy câu đó mà vẫn tiếp tục hỏi bác sĩ: “Không tiêm thuốc tê à?”,
bởi cô không nhìn thấy bác sĩ chuẩn bị thuốc gây tê.
Bác sĩ trẻ không trả
lời, còn từ phía đầu giượng vọng ra giọng nói yêu ớt, khàn khàn: “… Không cần
đâu”.
Phương Thần không khỏi
ngạc nhiên.
Thì ra Hàn Duệ cứ nhắm
mắt nằm yên không động đậy nên Phương Thần đã tưởng rằng anh bị hôn mê.
Mất nhiều máu như vậy mà
vẫn giữ được tỉnh táo suốt dọc đường, vết thương lại sâu như thế, chắc hẳn sẽ
là rất đau, thế mà Hàn Duệ vẫn không hề rên một tiếng.
Trong giây lát, lòng
Phương Thần dậy lên một cảm giác rất khó tả đến chính cô cũng không thể nói rõ,
vừa không thể hình dung ra lại vừa xen lẫn sự cảm phục thực sự.
Có thể chịu đựng như
vậy, đúng là khiến người khác phải mở to mắt nhìn.
Cô bước tới đứng bên
giường, mỉm cười nói với Tạ Thiếu Vĩ: “Ai bảo rằng tôi sợ?”, nói rồi quay đầu
sang bác sĩ, “Muốn chữa cho anh ta ở đây cũng được, nhưng nhất định không được
làm cho anh ta chết trong nhà tôi đâu”.
A Thanh đang ngồi chuẩn
bị để khâu không nói lại câu nào, chỉ có Tiền Quân suýt nữa thì bật lên như một
quả bom phát nổ. Làm nghề này, ít nhiều cũng có chút mê tín, nên khi nghe thấy
những lời không may như vậy, lại đúng vào lúc căng thẳng nhất, nên không khỏi
cảm thấy giật mình và chỉ muốn bóp chết cô gái bạo gan kia.
Nhưng Tiền Quân chỉ mới
kịp sầm mặt lại thì người nằm trên giường đã khẽ cười
Khóe môi nhếch lên thành
một đường con đẹp đẽ, Hàn Duệ ngước mắt lên nhìn người đứng trên đầu, chậm rãi
nói: “Yên tâm đi… tôi sẽ không làm cho cô thất vọng đâu”. Trong giọng nói ấy
pha chút giễu cợt nhẹ nhàng.
Phương Thần cười nhạt,
nhìn thẳng vào Hàn Duệ, tâm trạng như đang xem kịch: “Tôi chỉ định xem khâu
không gây tê thì sẽ tiến hành như thế nào”.
Ngoài sắc mặt nhợt nhạt
như người chết, vẻ bình tĩnh, lạnh lùng của người đàn ông đẹp trai này thật
đáng sợ, như thế vết thương sâu và dài kia không phải ở trên thân thể anh ta.
Trong lòng Phương Thần
lóe nên một suy nghĩ hơi ác ý, chờ lát nữa xem anh ta còn đủ can đảm để không
kêu lên nữa không.
Nhưng sự thực đã khiến
cô thất vọng.
Sau khi bác sĩ khâu
xong, Phương Thần mới biết sức chịu đựng của cô hoàn toàn không mạnh mẽ như
m