XtGem Forum catalog
Ánh hoàng hôn mỏng manh

Ánh hoàng hôn mỏng manh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323951

Bình chọn: 7.5.00/10/395 lượt.

ọng người đàn ông kia mau chóng bình phục, để cô

sớm được trở lại cuộc sống bình thường.

Tạ Thiếu Vĩ có vẻ rất

tôn trọng lời cam kết. Anh ta cử ba đàn em đến, mỗi người túc trực tám tiếng

luân phiên nhau. Mỗi ca trực ngoài người trực ra, hai người còn lại không bao

giờ xuất hiện trước mặt Phương Thần.

Nhưng, cho dù là như vậy

thì Phương Thần vẫn cảm thấy trong lòng như có cả đống lửa.

Bây giờ cô đành phải ở

trong phòng ngủ của Chu Gia Vinh, có lúc nửa đêm tỉnh vậy vào nhà vệ sinh, bị

một người l mặt nằm trên salon khiến cô giật mình sợ hết hồn.

Lần đầu bị như vậy cô

phải đưa tay lên ngực và khẽ kêu lên một tiếng, bởi cô vẫn chưa quen với chuyện

bị người khác chiếm dụng nhà.

Còn người làm cô giật

mình cũng tỏ ra ngượng ngùng, cứ đưa tay vò đầu và hết lời xin lỗi.

Đó là một chàng trai còn

rất trẻ, không hiểu vì sao lại đâm đầu vào con đường ngay, nhìn vẻ ngoài của

cậu ta hoàn toàn khác hẳn mấy người kia.

Dưới ánh trăng, khuôn

mặt của người ấy rất dịu dàng, cậu ta đã bật dậy trong giấc ngủ mơ màng và vẫn

chưa tỉnh ngủ hẳn, trông chẳng khác gì một cậu bé, ánh mắt cậu ta dừng lại trên

người cô rồi lại vội rời đi.

Thực ra, mấy người họ

cũng thì thầm bàn tán, ai cũng đoán mò về mối quan hệ giữa đại ca và người đẹp,

nhưng những đoán định ấy chẳng được chứng minh, do đó mà càng khiến bọn họ

không dám làm chuyện gì bậy bạ.

Chàng trai trẻ không dám

nhìn vào cô gái mặc bồ đồ ngủ bằng lụa, để hở phần cổ trần đầy sức sống, khẽ

nói: “Xin lỗi”.

Sau đó Phương Thần nghe

mọi người gọi anh chàng ấy là A Thiên, và cô cũng gọi cậu ta như vậy: “A

Thiên”. “Có chuyện gì vậy, chị Phương?”

Phương Thần đưa mắt nhìn

về phía phòng ngủ của mình, “Vết thương của anh ta như thế nào rồi?”. Kể từ sau

khi thuộc hạ của Hàn Duệ đến chăm sóc, Phương Thần không hề vào đó xem anh ta

thế nào. Tuy lúc này cùng ở dưới một mái nhà, nhưng hai người như ở hai thế

giới khác nhau, cô thì thường đi sớm về muộn, còn Hàn Duệ thì được chăm sóc rất

kỹ lưỡng không có việc gì cần đến Phương Thần.

“Cơ địa của đại ca rất

tốt, bác sĩ nói hồi phục rất nahnh.” A Thiên cười để lộ hàm răng trắng đều tăm

tắp, trả lời Phương Thần như thể người có vết thương đang hồi phục kia là chính

mính.

“Thế à.” Phương Thần

cũng thấy vui, trong lòng thầm tính xem đến khi nào thì sẽ kết thúc nỗi phiền

toái mà mình đã chuốc lần này.

Trước lúc đó cô cũng đã

gọi điện cho Chu Gia Vinh dò hỏi xem khi nào thì anh ta quay về. Chu Gia Vinh

đáp: “Ít nhất cũng phải nửa tháng nữa”. Sau đó anh ta còn đùa: “Sao, không lẽ

lại thấy nhớ anh rồi à?”.

“Làm gì có” Phương Thần

nói Chu Gia Vinh nửa đùa nửa thật: “Sau khi cuộc thi kết thúc, nhân tiện anh đi

du lịch một chuyến đi, vội về làm gì”.

“Đúng thế. Cát trắng

nắng vàng, còn có rất nhiều người đẹp nữa. Nói để em biết, anh cũng rất vui tới

mức không muốn về nữa đây này.”

Như thế càng hay.

Phương Thần thở phào, hy

vọng rằng những điều Chu Gia Vinh nói đều là sự thật, anh ta càng về muộn thì

càng tốt.

Thực ra, bình thường cô

cũng rất ít khi ở nhà.

Nhớ hồi đầu Chu Gia Vinh

chuyển đến ở cùng, thấy cô cứ đi sớm về muộn, đã phải thốt lên kinh ngạc: “Em

là phụ nữ, làm cái nghề ấy như thế thì có khác gì tự hủy hoại mình?”.

Nhưng sau này khi đã

quen dần, thỉnh thoảng nhắc lại chuyện đó anh ta vẫn nói: “Phương Thần này, anh

khuyên em nên sớm đổi nghề đi. Các người đẹp thường không chịu nổi sự vất cả đó

đâu. Nhân khi còn trẻ đẹp hãy mau chóng tìm một người đàn ông thích hợp mà lấy

quách đi, như thế chẳng phải hơn hẳn việc ngày ngày cứ phải phơi mặt ra nắng

gió sao?”.

Trong con mắt của những

người xung quanh thì nghề phóng viên rất vất vả, đặc biệt là với phụ nữ. Vì thế

ngay cả một người từ trước đến nay ít khi nói đến những vấn đề nghiêm túc, cũng

không nén được mà khuyên cô như vậy.

Nhưng Phương Thần cảm

thấy không có gì đáng nói, bởi những ngày vất vả nhất đã qua rồi, khi đã chịu

đựng được những giới hạn về sinh lý và tâm lý, thì bây giờ chỉ còn là thói quen

nghề nghiệp mà thôi.

Tối hôm nay lại phải làm

thêm giờ.

Mãi cho tới khi Tô Đông

gọi điện đến, cô vẫn còn một số việc chưa làm xong, vì thế mà cô cứ dán mắt vào

màn hình trong khi nói chuyện với Tô Đông không hề chú tâm đến những điều hai

người trao đổi.

Tô Đông đột ngột đưa ra

ý kiến: “Này, dạo này mình rất rảnh rỗi, công việc thì không được tiếp tục, hay

là tối nay mình đến nhà cậu nhé?”.

Phương Thần thuận miệng

“ừ” một tiếng, nhưng lập tức nhớ ra, vội giả bộ ho một cái rồi hỏi lại: “Đến

nhà mình làm gì?”.

“Uống rượu, xem phim,

tùy.” Giọng nói từ đầu dây bên kia uể oải, nhưng đầy cám dỗ, dường như nó được

che đâu bằng một cái ngáp, “Ngủ cả buổi chiều, bây giờ đang rất phấn chấn, nếu

không nghĩ ra việc gì để làm thì làm sao tiêu hết thời gian đây?”.

Phương Thần nhíu mày suy

nghĩ một lát rồi mới nói: “Thế thì chúng ta đi xem phim đi. Nửa tiếng sau gặp

nhau ở cửa khu giải trí Tân Thiên nhé”.

Đó là bộ phim chúc mừng

năm mới, đạo diễn là nhân vật hàng đầu của điện ảnh Trung Quốc, vì vậy, cả ba

bốn phòng chiếu hoạ