
ỗ nào, hoặc là anh ta đã không mặc, nên
giữa thời tiết lạnh giá như vậy mà chỉ mặc độc một chiếc sơ mi màu xám, dưới
khuỷu tay trái hình như có một vết thương, khiến cho cả một vạt áo bị nhuốm máy
nhìn mà thấy sợ.
Hàn Duệ đưa mắt nhìn cô,
sắc mặt trắng nhợt, đôi môi mỏng cũng nhợt nhạt không kém.
Chắc là anh ta rất đau.
Máu ra nhiều như vậy làm gì có chuyện không đau.
Nhưng vẻ mặt của Hàn Duệ
rất bình thản, tựa hồ như người bị thương không phải là mình, mặc cho trán to
mồ hôi nhưng anh ta vẫn không rên một tiếng. Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào
Phương Thần như chờ đợi phản ứng tiếp theo của cô.
Dường như một hồi rất
lâu sau, hoặc chỉ là mấy giây ngắn ngủi, cuối cùng Hàn Duệ cũng chờ được tới
khi Phương Thần trấn tĩnh lại và nghe thấy cô nói: “Có cần đưa anh tới bệnh
viện không?”.
“Không tới… bệnh viện”,
Hàn Duệ nghiến răng, nói từng chữ vẻ gắng hết sức, ánh mắt ẩn chứa sự cảnh
giác, nhắc nhở.
Phương Thần hơi nhíu
mày, sau đó đưa tay đỡ người đàn ông kia.
Người đàn ông ấy đã gạt
tay cô ra với vẻ cảnh giác, động tác ấy làm động tới vết thương, khiến anh ta
đau tới tái cả mặt đi. Hồi lâu sau mới nghe thấy cô lạnh lùng nói: “Không cho
tôi đỡ? Vậy thì anh hãy tự mình lái xe vào đúng chỗ đi”.
Người đàn ông kia thở
dồn dập và ngước mắt nhìn cô.
Phương Thần nói tiếp:
“Tôi cho anh mười giây, nếu không hoặc là anh tự lái xe đi tìm người để xử lý
vết thương giúp, hoặc là cứ để cho máu chảy đến chết”.
Cô khoanh tay, nhìn
người đàn ông kia từ trên xuống dưới với dáng vẻ như đang xem kịch.
Lúc đó Hàn Duệ mới biết
cô gái này là cố ý, cô ta đã cố ý hỏi anh rằng, có cần đi bệnh viện không. Có
lẽ đã đoán được rằng anh sẽ từ chối nên cô ta đã cố ý đặt ra câu hỏi ấy.
Và cả thời hạn thời gian
là mười giây nữa…
Hàn Duệ chau mày, nhưng
sau đó nhanh chóng nhếch môi lên, rõ ràng là đang bị thương nhưng dường như anh
ta không nén được nụ cười.
Phương Thần không thèm
để ý đến nụ cười đó, đợi sau khi anh ta bướng bỉnh tự mình gắng gượng dịch sang
ghế bên cạnh, cô mới ngồi vào chỗ vị trí lái xe.
Cô lấy chiếc điện thoại
của mình ra, hỏi: “Liên hệ với ai bây giờ?”.
Một loạt động tác của cô
khiến cho trực của Hàn Duệ cứ đập dồn, một tay giữ chặt vết thương, cố nén đau
hạ giọng đọc ra một loạt số điện thoại.
Chiếc xe khởi động rồi
lập tức tăng tốc độ.
Hàn Duệ khẽ nhắm mắt thở
hổn hển, nghe tiếng Phương Thần đang nói với Tạ Thiếu Vĩ, bàn nơi gặp nhau là ở
đầu khu tập thể nhỏ, có lẽ đó là khu tập thể nơi Phương Thần ở.
Qua giọng nói thì có thể
thấy cô không thực sự bình tĩnh như vẻ thể hiện trên khuôn mặt, nhìn thấy điệu
bộ của Hàn Duệ bây giờ, một cô gái như cô chắc chắn không khỏi thấy căng thẳng
và lo sợ. Song cô cũng đã làm khá tốt, ít ra thì cũng không tạo ra những phiền
phức như kêu thất thanh giữa đường hay đòi đưa Hàn Duệ tới bệnh viện.
Thậm chí, trong nỗi
hoảng sợ ấy cô vẫn còn có thể trả thù Hàn Duệ một cách ác ý.
Chờ cho Phương Thần tắt
máy xong, Hàn Duệ khẽ nói: “Cảm ơn”.
Phương Thần không thèm
nhìn Hàn Duệ, ánh mắt cô dồn về phía con đường trước mặt, miệng nói: “Chắc anh
không thực sự có ý định đến tìm tôi đấy chứ?”. Làm gì có chuyện trùng hợp đến
thế? Cô vừa ra khỏi cổng cơ quan chưa đầy hai phút thì Hàn Duệ đã lái xe xuất
hiện ngay sau lưng với bộ dạng toàn máu me, trông cứ như ma quỷ.
Nhưng thực tế đúng là
ngẫu nhiên thật.
Hàn Duệ cũng không nghĩ
rằng sẽ gặp cô vào lúc đó. Chỉ nhớ rằng sau khi cố gắng thoát khỏi sự bám đuổi
của những chiếc xe của kẻ địch, anh cảm thấy sức mình dường như không thể chống
chọi được nữa, đúng lúc ấy thì Hàn Duệ nhìn thấy một dáng người quen quen đang
băng qua đường.
Lúc đó Hàn Duệ cũng
chẳng kịp nghĩ ngợi gì, đánh liều lái xe đi ngược đường tới.
Sau khi mất di động, Hàn
Duệ không thể nào liên lạc được với thuộc hạ, thế nên anh lựa chọn tin tưởng
vào cô.
Đúng là rất kỳ lạ.
Hàn Duệ lại lựa chọn sự
tin tưởng vào cô gái này.
Khôngnghe thấy tiếng trả
lời, Phương Thần bất giác đưa mắt liếc sang bên cạnh, thấy Hàn Duệ nhắm mắt,
sắc mặt nhợt nhạt như không còn chút máu nào, đôi lông mày nhíu chặt lại, dường
như anh đang rất đau đớn.
Cô tự hỏi, liệu có phải
mình đang chuốc họa vào thân không, cô sợ Hàn Duệ sẽ ngất đi, hoặc sẽ chết ngay
trên xe vì mất máu quá nhiều, vì thế cất tiếng gọi to: “Này!”.
Hàn Duệ vẫn không trả
lời, vệt máu loang trên áo hình như mỗi lúc một rộng hơn.
Lúc này thì Phương Thần
thực sự lo sợ, trong giây lát bàn tay đặt trên vô lăng bỗng lỏng ra.
Dường như Hàn Duệ đoán
được suy nghĩ của cô, vì thế đôi lông mày càng nhíu chặt lại, sau cùng thì thều
thào bằng một giọng khàn đặc: “Nếu thấy hối hận thì đã muộn rồi… trên xe chỗ
nào cũng có… dấu vân tay của cô… nếu tôi chết… cô cũng sẽ không tránh khỏi liên
lụy đâu…”.
Không hiểu rốt cuộc thì
anh ta là hạng người nào đây?!
Phương Thần rủa thầm
trong lòng, đôi chân bỗng trở nên nặng hẳn, tốc độ xe dần dần tăng trở lại, lúc
đi qua ngã tư chiếc xe đã bị camera chụp ảnh một cách không chút kiêng nể.
Ánh sáng phía trước mặt
lóe lên một cái, rồi tr