
: “Cứ thế
này mà ngủ đi”.
Cứ thế này mà ngủ sao?
Phương Thần cảm thấy không khí lúc này có gì đó kỳ lạ, không biết do ban ngày
cô làm việc quá mệt, hay do nguyên nhân nào khác mà giờ đây cô cảm thấy thật sự
mệt mỏi và buồn ngủ.
Nhiệt độ trong phòng
quanh năm không thay đổi, còn chiếc chăn lông cừu lại rất mềm mại thoải mái,
trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu Phương Thần hiện lên một suy nghĩ: Tại
sao mình kể cho anh ấy nhiều như vậy mà anh ấy hầu như không có phản ứng g
Cô thấy rằng, mình vẫn
không hiểu hết Hàn Duệ.
Cho dù lúc này trong
lòng anh đang như sóng cuộn triều dâng, nhưng nếu anh không muốn thì trên mặt
cũng không có bất cứ biểu cảm nào.
Có lẽ, vì thoát ra khỏi
dòng suy nghĩ nên Phương Thần mới có thể ngủ say đến thế.
Đã lâu lắm rồi Phương
Thần mới được ngủ ngon như thế, cô chỉ tỉnh giấc khi cảm thấy ngứa ở trên cổ.
Phương Thần không mở
mắt, xung quanh tối om, có lẽ trời sắp sáng rồi. Nhưng cô vẫn cảm thấy rất buồn
ngủ, đến nỗi không buồn cử động ngón tay.
Bao bọc quanh cô dường
như là làn hơi ấm rất hiếm hoi, xen lẫn với mùi thơm hoa quế, tràn vào mũi
thoang thoảng.
Có lẽ Phương Thần không
biết lúc này cô có sức hấp dẫn đến nhường nào, mái tóc xõa ra, đôi môi hồng
trông thật xinh tươi.
Quả thật do quá mệt mỏi
nên Phương Thần không đáp lại và cũng không phản ứng trước cử chỉ thân mật của Hàn
Duệ, cùng lắm là mỗi khi cảm thấy ngạt thở thì cô chỉ nghiêng đầu sang một bên
và hơi chau mày chứng tỏ sự không hài lòng…
Đến khi tay của Hàn Duệ
chạm đến chỗ nhạy cảm nhất trên người, Phương Thần mới đột nhiên co người lại
về phía sau như bị điện giật.
Tất cả đều là bản năng,
dường như cử động của cơ thể không chịu sự khống chế của bản thân cô.
Rõ ràng Phương Thần rất
buồn ngủ, đến cả việc mở mắt ra mà cũng không làm nổi, nhưng bây giờ cô lại
thấy sợ, hoặc nói chính xác hơn là cơ thể cô đang sợ hãi.
Mặc dù đã ngủ rồi, nhưng
ký ức đã từng xảy ra đó vẫn mãi để lại dấu ấn trong tâm trí cô.
Hàn Duệ đã từng cưỡng
bức cô.
Đó là lúc cả hai người
đều tức giận và thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng, Hàn Duệ đã bất chấp tất cả,
đã đẩy ngã Phương Thần bằng vẻ điên cuồng chưa từng thấy.
Mặc dù sau đó không ai
nhắc lại chuyện ấy dù chỉ là nửa chữ, rồi sau lại xảy ra vụ nổ bất ngờ, khiến
mọi người không có thời gian rảnh để nhắc lại chuyện cũ, dẫu vậy dấu vết của nó
vẫn còn cho đến nay.
Hàn Duệ đang nằm trên
người Phương Thần bỗng khựng lại, dường như anh cảm nhận được sự sợ hãi của cô,
nên anh dừng lại để nhìn cô
Trong bóng tối, khuôn
mặt của Phương Thần mịn màng và mềm mại đến lạ thường, trông chẳng khác gì một
viên ngọc thượng hạng đang tỏa sáng dịu dàng.
Hình như hơi bất an, đôi
lông mày của Phương Thần hơi chau lại, đầu của cô hơi động đậy, có vẻ như đang
tìm kiếm một góc thích hợp cho giấc ngủ, mà không biết rằng Hàn Duệ đang chăm
chú nhìn mình.
Hàn Duệ hơi nhổm người
lên, đột nhiên anh thấy tim đập mạnh và loạn nhịp. Hàn Duệ không biết rốt cuộc
mình thế nào nữa, không còn ở tuổi đôi mươi, thế mà nửa đêm rồi lại còn như
vậy. Ngắm một cô gái đang trong giấc ngủ mà vẫn thấy say mê sững sờ.
Có lẽ do có được sự yên
tĩnh ngắn ngủi, nên Phương Thần bất giác mím môi lại, đôi lông mày giãn ra. Môi
của cô hơi khô, ở đó hiện rõ những đường nhăn nho nhỏ, Hàn Duệ không nén được
liền cúi xuống hôn lên đôi môi của Phương Thần.
Sauk hi hôn xong, Hàn
Duệ ghé sát vào tai Phương Thần nói thầm một câu gì đó.
Giọng của Hàn Duệ quá
nhỏ, mặc dù trong đêm tối tĩnh lặng nhưng vẫn không nghe rõ.
Phương Thần có thể đã
nghe thấy lời của Hàn Duệ, cũng có thể do cô ngủ say không nghe rõ, đôi mắt vẫn
nhắm nghiền, chỉ có đôi lông mi là hơi run rẩy.
Hàn Duệ cũng không nói
gì thêm, lại thử áp lên cô một lần nữa. Lần này phản ứng kháng cự của Phương
Thần có vẻ đã yếu t hơn rất nhiều.
Trong bóng đêm, Hàn Duệ
bất giác dừng lại.
Dương như cuối cùng
Phương Thần đã chấp nhận anh, mặc dù chưa hoàn toàn đón nhận tình cảm của Hàn
Duệ, nhưng ít ra cô không còn kháng cự anh như lúc trước nữa.
Cuối củng, khi Hàn Duệ
nhẹ nhàng “đi vào” người cô, Phương Thần mới mở mắt ra.
Có lẽ do sự kích động
trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nên ánh mắt của Phương Thần dường như rất tỉnh
táo, vẫn chưa kịp nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông đang nằm trên người
mình, thì cơn hung phấn từ một nơi sâu thẳm trong cơ thể đã khiến cô không kìm
được khẽ rên lên một tiếng, hai tay ôm chặt lấy lưng của Hàn Duệ…
Sáng hôm sau Phương Thần
ngủ dậy rất muộn, khi tỉnh dậy cô mơ màng nghe thấy tiếng chân người bên ngoài
hành lang.
Một tay Phương Thần đưa
lên trán, mắt ngước lên nhìn trần nhà trong mấy giây, sau đó mới vén tấm chăn
mỏng, đứng dậy ra khỏi sofa.
Phương Thần không ra
ngoài ngay, vì bên ngoài có người, có lẽ là đám thuộc hạ của Hàn Duệ, cô nghĩ
ăn mặc thế này ra ngoài lúc này không tiện.
Cô định hôm nay đưa Tô
Đồng đi kiểm tra sức khỏe, nên đã xin nghỉ phép.
Sau khi xác định được
thời gian, Phương Thần bước đến cửa sổ kéo rèm ra, cô bất ngờ phát hiện ra là
bên ngoài trời đang