
mưa.
Hôm qua trời còn nắng
rất đẹp, lúc ra ngoài đi phỏng vấn, cô bạn cùng tổ còn vừa lau mồ hôi trên trán
vừa kêu than là thời tiết nóng bức, không giống với mùa thu.
Vậy mà chỉ trong mười
mấy tiếng đồng hồ, mây đen đã ùn ùn kéo đến, từng hạt nước hắt trên kính cửa
sổ, tạo thành những âm thanh mạnh mẽ và vui tai.
Có lẽ đã có rất nhiều
thay đổi khác cũng chỉ diễn ra trong một đêm, không chỉ là thời tiết.
Đứng bên cửa sổ, Hàn Duệ
đã ăn mặc chỉnh tề nói với cô: “Tôi phải ra ngoài một lát”.
Cô “Ồ” một tiếng, ngẫm
nghĩ một chút lại hỏi: “Anh đi đâu thế?”.
“Có chút chuyện cần phải
xử lý”, Hàn Duệ trả lời qua loa.
“Vâng”.
“Hôm nay cô không phải
đi làm sao?”.
“Không. Lát nữa em cũng
ra ngoài.”
“Có chuyện gì?”.
“À, đi cùng Tô Đồng”, cô
ngừng lại, nhìn anh, “Đó là cô bạn thân của em, chúng em đã hẹn nhau rồi”.
Hàn Duệ gật đầu, trước
khi ra khỏi cửa còn quay lại dặn: “Nhớ cẩn thận”.
Mấy chiếc Limousine màu
đen lần lượt tiến ra cổng, cuốn nước mưa đọng trên mặt đường khiên không khí
xung quanh như bị sương mù bao phủ.
Tạ Thiếu Vĩ hỏi: “Ở nhà
chỉ còn vài ba người, có cần kêu bọn họ bảo vệ bên cạnh Phương Thần không ạ?”.
“Cô ấy sẽ không thích
như vậy đâu”, người đàn ông ngồi bang ghế sau đưa tay đỡ lấy trán đáp, ánh mắt
bình thản, lạnh nhạt nhìn xuyên qua màn mưa.
“Đại ca…”, lát sau, Tạ
Thiếu Vĩ đột nhiên cười đổi chủ đề, “Gần đây anh và cô ấy có hòa hợp không?”.
Hàn Duệ liếc nhìn Tạ
Thiếu Vĩ, nhưng không phản ứng gì, còn trí óc lại lang thang trở về chuyện xảy
ra tối qua.">
Chuyện xảy ra tối qua kỳ
thực nằm ngoài dự liệu của anh. Anh không ngờ bản thân lại mất kiên nhẫn đến
thế. Cơ thể và hơi thở của cô ấy vẫn đẹp như vậy, khiến cho dục vọng anh đè nén
bấy lâu rốt cuộc cũng bùng phát.
Thế nhưng, điều khiến
anh cảm thấy bất an lại chính là biểu hiện của Phương Thàn. Lúc đầu cô còn
chống cự rất quyết liệt nhưng sau đó lại ngoan ngoãn nghe lời, sự chuyển biến
đó rốt cuộc là vì cái gì, anh có thể dễ dàng đoán được.
Mấy chiếc xe lướt đi
trong màn mưa, đột nhiên Hàn Duệ nói: “Có thể cô ấy đã biết rồi”.
Tạ Thiếu Vĩ nhất thời
không hiểu: “Đại ca, anh nói gì?”.
“Phương Thần, có lẽ cô
ấy đã biết tôi vốn không bị mất trí nhơ.”
Hành lang bệnh viện phụ
sản rất sạch sẽ thoáng đãng, sản phụ và người nhà như ngồi chật kín cả hành
lang.
Tô Đồng ngồi trên một
bang ghế dài, tay nắm chặt tấm phim vừa chụp, thế nhưng cô lại không chú ý đến
nó, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên khẽ nói: “Cậu nói là Hàn Duệ bị mất trí nhớ?”.
“Ừ”, Phương Thần đáp,
mặt chẳng biểu lộ gì, nhừng lại một lát rồi mới nói, “Hoặc có thể nói là đã
từng mất trí nhớ, nhưng hiện tại thì nhớ lại rồi”.
">
“Nhưng anh ta không nói
cho cậu biết, đúng không?”.
“Đúng thế.”
“Tại sao?”, ngay cả Tô
Đồng từ trức đến nay vẫn tự nhận mình thông minh cunng4 thấy mù mờ, hoàn toàn
không hiểu rốt cuộc Hàn Duệ muốn làm gì.
Ánh mắt thăm thẳm của
Phương Thần lướt nhìn xuống đất, cô lắc đầu, ngữ khí bình thản tựa như hồ nước
tĩnh lặng, “Không biết”’.
Từ khi phát hiện ra
chuyện này, trong đầu cô đã xuất hiện vô số đáp án, nhưng cuối cùng đầu bị cô
bác bỏ hết.
Hàn Duệ là ai? Nếu anh
thực sự có mục đích khác, sao có thể để người bên cạnh tùy tiện phán đoán ra
được?
Cô không nhìn thấu được
anh.
Điều duy nhất cô biết
chính là, anh lại một lần nữa lừa gạt cô.
Những đam mê quấn quýt
sáng nay, đã lại một lần khơi dậy ngọn lửa khát vọng vốn chon sâu trong tim cô.
Khi Hàn Duệ ôm cô vào
lòng, hai tay cô siết chặt lấy bờ vài rắn rỏi của anh, giống như có một ngọn
lửa nhỏ cháy lên trong cô, từ đôi bàn chân xuyên suốt đến đỉnh đầu.
Cảm giác quen thuộc này,
chỉ có anh mới có thể mang lại cho cô.
Thời khắc đó cô vốn
chẳng thể suy nghĩ được gì nhưng lại không thể nào quên được câu nói khi anh
ghé sát tai cô thì thầm…
“Ngoan, thả lỏng chút,
anh sẽ không làm đau em lần nữa…”, áp cơ thể lên người cô, anh khẽ nói.
Rồi cô đột nhiên tỉnh
lại.
Thì ra anh đã nhớ lại,
cái gì anh cũng nhớ.
Anh không quên mình đã
từng đối xử thô bạo với cô, anh biết rõ nguyên nhân cô từ chối tiếp nhận anh!
Đến khi anh mạnh mẽ đi
vào trong cô, cô như người bừng tỉnh khỏi giấc mộng, một giấc mộng hỗn loạn mà
hoang đường.
Hơi thở đầy nam tính và
quyến rũ của anh xâm nhập vào trong cô, khoái cảm quen thuộc mãnh liệt tấn công
vào đại não, vào tư duy của cô… Cơ thể không ngừng nóng lên, nhưng trái tim lại
từng chút từng chút một dần lạnh đi.
Cô cảm thấy dường như
mình đang bị giày vò giữa băngá và ngọn lửa hừng hực rực cháy, bất giác cô khép
chặt mắt lại không nhìn anh nữa.
Chính trong khoảnh khắc
khoái cảm do cơ thể mang đến tận sâu trong tim cô đột nhiên cảm thấy đau đớn vô
cùng…
Cô đã bị lừa gạt.
Đến khi họ rời bệnh
viện, mưa cũng ngớt.
Phương Thần tiễn Tô Đồng
lên một chiếc taxi, rồi cầm ô một mình vào siêu thị.
Chỉ là cô không muốn trở
về sớm như vậy, cho dù Hàn Duệ chưa về, cô cũng không muốn quay lại nơi ấy.
Siêu thị đang khuyến mãi
để đẩy mạnh sức mua, dòng người xếp hàng dài trước mười mấy quầy thu ngân.
Phương Thần đi