
i đề nghị này, Phương
Thần không có cách nào từ chối, cũng không thể từ chối được. Sau khi gật đầu
đồng ý, cô quay người đi xuống lầu trước cái nhìn chăm chú của mẹ Hàn Duệ.
Hai ngày sau Phương Thần
và Hàn Duệ lên đường trở về nhà.
Bất luận có thực sự mất
trí nhớ hay không thì Hàn Duệ vẫn ít nói như xưa. Ngồi trong xe, anh nhắm mắt
như đang thư giãn, trong suốt quãng đường, anh nói rất ít. Ngay cả việc họ đưa
anh đi anh cũng không hỏi, sau khi lên xe thì ngồi rất yên ổn.
Đã mấy lần Phương Thần
liếc trộm Hàn Duệ, cuối cùng có một lần bị Hàn Duệ bắt được. Cô không ngờ đột
nhiên anh lại mở mắt khiến cô cảm thấy ngượng, may mà Hàn Duệ chỉ nhìn rồi hơi
mím môi lại không nói gì. Phương Thần liền giả vờ ho nhẹ một cái rồi đưa mắt đi
chỗ khác.
Thuốc gây mê và vụ nổ
tối hôm đó đã gây ra một số ảnh hưởng tạm thời đối với thần kinh vận động của
Hàn Duệ.
Hiện Hàn Duệ vẫn đang
trong gia đoạn hồi phục, việc đi lại chưa được nhanh nhẹn, nhưng anh vẫn cố
gắng đi lên phòng ngủ ở trên tầng hai.
Đối với Hàn Duệ, phòng
ngủ của anh là một nơi hoàn toàn xa lạ, dường như anh chưa thích ứng được với
nó. Sau khi nhìn căn phòng một lượt, Hàn Duệ liền hỏi: “Với mối quan hệ giữa
tôi và cô, tại sao không có một đồ dùng nào của phụ nữ ở đây vậy?”.
“À…, em ngủ ở phòng bên
cạnh”, đang ở trong phòng tắm xả nước, Phương Thần không ngờ rằng sự chú ý của
Hàn Duệ sau khi về nhà lại là chi tiết nhỏ như vậy.
“Tại sao?”, Hàn Duệ hỏi
tiếp.
“Cãi nhau”, Phương Thần
chỉ trả lời ngắn gọn.
Tựa vào cánh cửa phòng
tắm, qua làn hơi nước mờ mờ bốc lên, Hàn Duệ nhìn Phương Thần nói: “Xem ra tính
cách của cô không được tốt?”.
Phương Thần ngơ ngác:
“Tại sao anh không tìm hiểu nguyên nhân từ chính bản thân mình trước đi?”.
Người đàn ông ấy hơi
nhướng mày, không nói gì, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt rõ ràng muốn nói là: Ý
kiến của cô hoàn toàn không đáng để suy nghĩ.
Nếu tiếp tục tranh cãi
về vấn đề này nữa thì cũng chẳng có ích gì cả.
Phương Thần đã sớm biết
được rằng, đối với Hàn Duệ, mất trí nhớ và thay đổi tính cách là hai việc hoàn
toàn khác nhau. Nếu như không nhớ được những sự việc xảy ra ngày trước thì Hàn
Duệ vẫn là Hàn Duệ, tính cách hầu như vẫn giống như x
Phương Thần đứng dậy đi
ra ngoài, nói: “Anh cứ tắm đi nhé, em đi tìm người giúp anh”.
Thực ra đây chỉ ý tốt
của Phương Thần. Việc cử động của Hàn Duệ còn khó khăn, một số di chứng sau vụ
nổ vẫn chưa hoàn toàn mất đi, đương nhiên Phương Thần nghĩ rằng Hàn Duệ cần sự
giúp đỡ của người khác.
Ai ngờ Phương Thần vừa
dứt lời, sắc mặt của Hàn Duệ độ nhiên tối sầm lại, kiên quyết từ chối: “Không
cần”.
“Ngộ nhỡ…”
“Tôi nói rồi, không cần
là không cần”.
Hàn Duệ sa sầm mặt, đi
qua người Phương Thần, đợi cô đi khỏi, anh đóng sầm cửa lại.
Nghe tiếng khóa cửa,
Phương Thần chỉ còn biết dở khóc dở cười.
Tính khí của Hàn Duệ dường
như còn tồi tệ hơn trước, thực sự là rất thất thường.
Mặc dù trong lòng rất
oán trách anh, nhưng Phương Thần vẫn đứng im lặng ở bên ngoài phòng rất lâu,
chăm chú lắng nghe mọi động tĩnh ở trong đó, cô chỉ lo Hàn Duệ ở mình trong
phòng sẽ có điều gì không hay
May mà không có chuyện
gì xảy ra, chừng nửa tiếng sau Hàn Duệ ra khỏi phòng.
Có lẽ nhờ có nước nóng
nên sắc mặt của anh trông khá hơn.
Hàn Duệ nhìn Phương
Thần, dường như hơi bất ngờ, anh nói: “Tôi tưởng cô đã đi rồi”.
Do vừa mới tắm xong nên
lúc này Hàn Duệ chỉ khoác một cái áo choàng tắm, những giọt nước trên mái tóc
nhỏ xuống, dáng điệu cho thấy anh đang trong trạng thái ôn tồn hiếm có.
Mặc dù biết rõ đây chỉ
là giả vờ, Phương Thần vẫn mỉm cười nói: “Chưa có sự cho phép của anh, em nào
dám đi”.
Anh đã trở về một cách
nguyên vẹn, còn điều gì quan trọng hơn nữa?
Vừa nói Phương Thần vừa
tìm một chiếc khăn mặt khô đưa cho Hàn Duệ, anh cầm lấy khăn đưa lên đầu lau
lau mấy cái, rồi ném nó sang một bên, hơi nhíu mày lại, nói: “Từ những lời cô
nói, thì có vẻ là từ trước đến giờ tôi là người rất chuyên chế”.
Đâu chỉ là chuyên chế?
Quân phiệt là đằng khác!
Phương Thần có nhịn
không nói gì, chỉ khẽ
Theo yêu cầu của Hàn
Duệ, hôm đó Phương Thần đành phải bỏ không làm thêm giờ, ngồi trong phòng giúp
Hàn Duệ nhớ lại những sự việc xảy ra trong quá khứ.
“Tiếc là bình thường anh
không thích chúp ảnh với máy VCR này, nếu không hiệu quả còn tốt hơn bây giờ
rất nhiều”. Phương Thần uống một hơi hết hơn nửa ly nước, vì nói liên hồi, nên
lúc này cô cảm thấy miệng và lưỡi khô rát.
“Nhưng tôi không có ấn
tượng gì về những lời cô nói vừa nãy”. Hàn Duệ nói bằng giọng bình thản, nhân
đó phủ nhận toàn bộ những nỗ lực của PHương Thần trong suốt buổi tối.
“Có lẽ sau một thời gian
nữa sẽ chuyển biến tốt thôi”.
Một lúc sau, Phương Thần
đột nhiên nghe Hàn Duệ hỏi: “Cô không có chút lo lắng gì à?”.
Suy nghĩ một lát, Phương
Thần chỉ hỏi lại: “Người nên lo lắng không phải là anh sao?”.
“Tôi cảm thấy cứ như
hiện giờ cũng không đến nỗi tệ lắm”, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Hàn Duệ tỏ
ra điềm tĩnh.
Cố kìm nén cảm giác mất
mát đang dâng trào trong lòng, Phương Thầ