
hông muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào có
thể trừng trị Hàn Duệ?
Lần trước khi hỏi cung,
Cận Vĩ biết được sắp tới Hàn Duệ sẽ có một vụ mua bán lớn liên quan đến hàng
cấm. Đây là cơ hội cậu không thể bỏ qua.
Trong hai ngày qua dù bị
tra hỏi thế nào, nhưng Cận Vĩ vẫn cắn răng chịu đựng không nói nửa lời.
Dù bị bỏ đói nhưng Cận
Vĩ vẫn không không chịu thỏa hiệp với bọn họ.
Khoảng mười lăm phút
trước khi Phương Thần xuất hiện, Cận Vĩ còn cảm thấy cần phải tự khen mình vì
cho đến lúc đó cậu vẫn kiên định, không nói ra điều gi.
Nơi giam Cận Vĩ là một
gian phòng nhỏ trong hầm rượu, nằm dưới tầng ngầm của quầy rượu.
Dưới ánh sáng của ngọn
nến, đột nhiên Hàn Duệ xuất hiện. Bóng cao dỏng của anh ta trông giống như một
con ma xuất hiện làm Phương Thần giật mình.
Nét mặt Hàn Duệ trầm
mặc, đôi mắt sâu thẳm dường báo trước một trận dông tố sắp xảy ra.
Nhìn sắc mặt nhợt nhạt
của Phương Thần, anh hỏi rành rọt từng từ một "Em đến đây làm gì?".
Trái tim trong lồng ngực
của Phương Thần đập thình thịch, cô biết đã làm Hàn Duệ rất tức giận. Hít một
hơi thật sâu, Phương Thần trả lời: "Em cần đưa Cận Vĩ đi khỏi đây".
"Không thể
"Anh nên biết rằng
việc bắt giam Cận Vĩ là vi phạm pháp luật".
"Em muốn nói chuyện
pháp luật với tôi sao?". Từ đôi môi mỏng của Hàn Duệ bỗng thốt ra một điệu
cười chế nhạo. Anh nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của Phương Thần và Cận Vĩ,
nói: "Bây giờ em hãy đi theo tôi".
"Em không đi!"
Dưòng như khẩu khí của
Phương Thần quá cương quyết khiến cho mấy người đứng sau Hàn Duệ đều lên tiếng
can ngăn để giảm bớt sự căng thẳng.
Bất cứ ai có mặt lúc đó
đều có thể nhận ra Hàn Duệ đang rất giận, sự việc đã vậy rồi mà Phương Thần lại
còn dám khiêu khích anh!
Quả nhiên nét mặt của
Hàn Duệ đang dần biến sắc.
Không thèm nói câu nào,
anh ta tiến đến túm lấy cánh tay của Phương Thần lôi cô đi một cách thô bạo.
"Anh làm gì
vậy?!", Phương Thần phản kháng lại bằng giọng nghiêm nghị.
Hàn Duệ mím chặt môi,
không thèm để ý đến sự vùng vẫy của Phương Thần, lôi cô đi đầu không quay lại.
Hàn Duệ thô bạo đạp tung
cửa phòng ngủ ra, Phương Thần lảo đảo bước vào trong, ngay sau đó cô bị một sức
mạnh tàn nhẫn quẳng lên giường.
Phương Thần cố gắng vùng
vẫy, khiến đồ đạc rơi tung tóe khắp nhà, cô tức giận nhìn Hàn Duệ: "Rốt
cuộc anh muốn thế nào?!".
Giọng nói của Hàn Duệ
lạnh tanh: "Đây chính là điều tôi muốn hỏi em; lẽ nào em đã quên những gì
tôi nói rồi sao?".
"Em cũng đã từng
nói với anh là em không thể nhắm mắt làm ngơ chuyện này mà."
"Vậy hãy xem bản
lĩnh của ai cao hơn."
Thấy Hàn Duệ quay người
định đi, Phương Thần vùng dậy định chạy ra ngoài nhưng cô bị cánh tay lực lưỡng
của anh ngăn lại.
Hàn Duệ nghiêng người
nhìn Phương Thần bằng vẻ mặt lạnh như băng, nói rành rọt: "Nếu em đã không
chịu hợp tác như vậy, thì từ nay trở đi em chỉ được ở đây, không được đi đâu
cả".
Phương Thần sững người
lại, một hồi lâu sau mới phản ứng: "Thế là thế nào? Giam giữ hay quản
thúc? Anh muốn nhốt tôi ở đây sao?".
Hàn Duệ im lặng không
nói câu nào, anh lạnh lùng vung tay Phương Thần ra rồi bước nhanh ra khỏi
phòng.
Phương Thần cảm thấy khó
tin vào những gì cô vừa nghe được từ Hàn Duệ. Cô vẫn đang suy nghĩ về ý tứ
trong những lời nói vừa mới nghe được, thì lại nghe thấy tiếng khóa cửa bên
ngoài. m thanh ấy giống như những nhát búa nặng nề gõ vào lòng cô.
"Đã xong mọi việc
chưa?", Hàn Duệ hỏi Tạ Thiếu Vĩ.
"Xong rồi. Hiện
Jonathan đã biết địa điểm giao dịch của chúng ta, tin rằng ở bên Mỹ sẽ sớm có
động tĩnh".
"Hừm", Hàn Duệ
phả ra một hơi thuốc lá, cười khẩy nói: "Ịonathan có ưu điểm gì nữa tôi
không biết, có điều tay chân của hắn ra tay rất nhanh đấy".
"Đại ca khẳng định
là hắn sẽ bị mắc lừa sao?".
"Tôi chưa nói thế
bao giờ. Khác với ông anh Michael, Jonathan thông minh hơn nhiều. Tuy nhiên
không biết mấy năm nay hắn thế nào, có vẻ ngày càng sống ẩn mình, mánh khóe
không có gì tiến bộ, trái lại còn lạc hậu hơn. Bây giờ đấu với hắn chẳng còn
thú vị nữa, chẳng bù cho ngày xưa bất cứ là chuyện gì, hắn cùng bày mưu tính kế
làm cho tôi bị tổn thất mấy lần."
Dừng lại một lúc, Hàn
Duệ tiếp tục nói: "Lần này tôi thấy hắn không nén nhịn được nữa, chắc hắn
đang rất muốn lấy cái mạng của tôi, cho nên mới cất công đến Trung Quốc. Nghe
nói gần đây công việc làm ăn của hắn không được tốt cho lắm, bị mấy đối thủ lợi
dụng nên tổn thất nặng nề. Lần này là cơ hội tốt để hắn thu hồi số đất đã mất,
hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu".
Tạ Thiếu Vĩ cười nói,
"Cảnh sát quốc tế ở bên đó đã tiết lộ tin tức rồi, giờ chúng ta chỉ chờ
hắn tự mắc câu là xong".
"Tốt nhất là giải
quyết một lần cho xong." Gạt bớt tàn ở điếu thuốc, Hàn Duệ dựa người vào
sofa, một lúc sau nói thêm: "Nếu như có thể mượn tay người khác để trừ khử
hắn là tốt nhất".
Lúc Tạ Thiếu Vĩ ra về
thì trời đã tối hẳn.
Ngồi một mình trong
phòng khách một lúc, Hàn Duệ mới đứng dậy lên lầu.
Hàn Duệ đứng trước cửa
phòng ngủ đang đóng kín một lúc, cuối cùng mở cửa đi vào.
Đúng như dự đoán, đón
tiếp anh là một chiếc g