
ban công, Phương Thần cảm nhận
được rất rõ sự oi bức của thời tiết.
Cô nhìn đồng hồ, thế mà
cũng đã tới trưa rồi.
Cô đứng dậy, nói với Cận
Vĩ: "Nghỉ chút đã. Em muốn uống gì để chị xuống lấy cho. Nước cam
nhé". Cô cảm thấy hơi buồn cười, không thể không thừa nhận, đến cả cô hồi
trước có lẽ cũng không học hành chăm chỉ, nghiêm túc đến thế.
"Chị uống nước cam
đi. Em uống coca được rồi", Cận Vĩ đặt bút sách xuống bàn, đứng dậy vặn
mình cho đỡ mỏi.
"Vậy em ở đây chờ
chị một chút", Phương Thần nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Nhưng, điều mà cô không
biết là, Cận Vĩ ở trong phòng chờ cô đi khỏi một lúc rồi cũng ra ngoài.
Cận Vĩ cố ý đi thật
chậm, hai chân khẽ khàng đặt xuống sàn nhà, tránh không để phát ra tiếng động
nào.
Ngôi biệt thự này rộng
đến kinh người. Đang là mùa h ngoài hành lang rất mát.
Cận Vĩ bất giác nín thở,
nhẹ nhàng tiếp cận mục tiêu, từng bước từng bước tiến đến trước cánh cửa khép
hờ.
Đây là thư phòng của Hàn
Duệ. Sáng nay khi cùng Phương Thần lên gác, cậu đã nhìn thấy Hàn Duệ đúng lúc
anh vừa gọi điện thoại vừa bước vào phòng cùng với hai thuộc hạ của mình.
Mặc dù lúc đó Hàn Duệ
nói bằng tiếng Anh rất nhanh, nhưng cậu vẫn nghe rất rõ trong cuộc điện thoại
họ nói đến một vụ mua bán sắp diễn ra. Giọng của Hàn Duệ rất trịnh trọng, trước
khi gác điện thoại, họ có nói đến một từ mấu chốt là: Fax.
Lúc này có lẽ bọn họ đều
đã ra ngoài. Nửa tiếng trước đây, Cận Vĩ ở ban công đã tận mắt nhìn thấy Hàn
Duệ và thuộc hạ lái xe rời khỏi ngôi biệt thự.
Nhìn qua khe hở từ cầu
thang xuống tầng một, Cận Vĩ biết Phương Thần đang ở trong bếp chuẩn bị đồ
uống, trong chốc lát chưa thể xong được. Cậu đấu tranh, thực ra từ trước tới
nay cậu chưa từng làm việc này bao giờ, nói không căng thẳng, hồi hộp thì là
nói dối.
Cuối cùng, cậu vẫn nắm
chặt nắm đấm, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Rèm cửa sổ bằng nhung
màu xanh đen được vén rộng sang hai bên, ánh sáng từ bên ngoài lọt qua cửa
kính, tràn ngập cả căn phòng.
Bởi vì quá yên tĩnh nên
Cận Vĩ dường như nghe thấy cả hơi thở của mình.
Hôm qua khi cậu đến đây
tìm tạp chí, lúc đó cậu chỉ vội vàng nhìn nhanh xung quanh một lượt. Ngoài tủ
sách và giá để đồ chiếm trọn hai bức tường ra, cách bày biện trong thư phòng
rất đơn giản, chỉ có thêm một tràng kỷ dài rộng và một bàn làm việc.
Máy vi tính đặt trên bàn
làm việc đang mở, màn hình chờ của máy đang phát ra những tia sáng màu xanh
thẫm. Nhìn thấy đèn báo của máy fax đặt bên canh, Cận Vĩ chợt thấy tim mình đập
dồn dập, cậu bước tiếp về phía trước.
Tờ fax vẫn còn hơi ấm,
chứng tỏ việc gửi fax vừa xong cách đây không lâu. Cầm tờ fax lên xem, Cận Vĩ
thấy ở góc trái của tờ giấy A4 chỉ có hai từ đơn tiếng nước ngoài ngắn gọn
nhưng ít gặp "Nuevo Leon".
Hình như là tên địa
danh, Cận Vĩ không dám khẳng định, bởi thậm chí cậu không biết đó là chữ viết
của nước nào.
Đúng lúc Cận Vĩ lấy di
động ra định lưu lại thông tin thì đột nhiên cậu nghe thấy tiếng bước chân lên
cầu thang. Tiếng động ấy hoàn toàn không giống tiếng bước chân của Phương Thần.
Thư phòng là gian thứ
nhất của tầng hai nên không có chỗ nào để trốn nữa. Cận Vĩ hoảng hốt nhìn xung
quanh, cậu vội vàng cầm lấy điện thoại và lách mình trốn trong một cánh cửa nhỏ
ở gần đó.
Sau khi núp vào bên
trong, Cận Vĩ mới phát hiện ra nơi này giống như một phòng họp nhỏ. Dưới ánh
sáng lò mờ, cậu có thể nhìn thấy ở đây bàn ghế được bày biện đầy đủ.
Lúc này Cận Vĩ không còn
tâm trí để ý đến cảnh vật xung quanh. Sau khi xác định giữa gian phòng nhỏ này
chỉ có duy nhất một lối thông sang thư phòng, Cận Vĩ cố trấn tĩnh, đứng nép sau
cánh cửa và chăm chú lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Nhưng cậu không nghe
thấy gì, có lẽ do thiết bị cách âm của cánh cửa quá tốt. Mặc dù đã nín thở lắng
nghe nhưng cậu vẫn không có cách nào biết được tình hình ở bên ngoài ra sao.
Thời gian lúc đó như
ngừng trôi, từng giây từng phút như ngưng lại, giống như dòng máu đang đông
cứng trong cơ thể Cận Vĩ, chảy rất chậm và khó khăn.
Có thể người vừa lên gác
không vào thư phòng? Có thể là Phương Thần hoặc thuộc hạ của Hàn Duệ.
Cận Vĩ cảm giác có chút
gì đó hồi hộp bất an, phán đoán ra rất nhiều khả năng để thoát thân.
Nhưng đúng lúc đó, cánh
cửa trước mắt Cận Vĩ bỗng nhiên bị kéo ra. Trong phút chốc ánh sáng chiếu vào
làm chói hai mắt của Cận Vĩ.
Có nằm mơ Phương Thần
cũng không nghĩ là sẽ bắt gặp cảnh tượng này.
Khi Phương Thần mang
nước hoa quả từ trong bếp đi ra thì bỗng nhìn thấy hai người đàn ông bắt Cận Vĩ
tống vào ô tô. Phương Thần thậm chí còn chưa kịp ngăn cản thì chiếc ô tô đã lao
vụt đi.
Phương Thần sững người
lại. Ngay lập tức cô chạy đến trước mặt Hàn Duệ và hỏi:
"Anh đã làm gì Cận
Vĩ vậy?".
Hàn Duệ đứng sau bàn làm
việc, thân hình thon dài của anh dựa sát vào bàn, bóng của anh hiện mờ mờ trên
cánh cửa sổ.
Hàn Duệ hơi cúi đầu ngắm
nhìn viên đá quý màu xanh biếc trên tay, tay kia lướt nhẹ qua viên đá quý, đầu
vẫn không ngẩng lên, đáp: "Anh đưa cậu ta đến một chỗ khác, chắc cậu ta
cần phải ở đấy mấy h