
m qua ăn
nhiều thứ linh tinh ở cơ quan".
Hàn Duệ dừng động tác,
nhìn cô một cái, rồi sau đó không nói gì nữa.
Anh vẫn muốn hỏi cô
rằng, vì sao lại không báo cho anh đầu tiên?
Rõ ràng trước lúc đi anh
đã dặn dò rõ ràng như vậy, thế mà cuối cùng anh vẫn phải thông qua báo cáo của
thuộc hạ mới biết tin cô vào viện lúc nửa đêm.
Không phải là anh hoàn
toàn không để ý đến điều đó, thậm chí anh còn cảm thấy một chút giận dữ trong
lòng nữa.
Lần này trở về bên anh,
thái độ của cô có gì đó hơi lạ lùng, lúc lạnh nhạt, lúc bình thường, phần nhiều
thì lại như đang có rất nhiều tâm sự.
Anh không biết cô đang
suy nghĩ những gì, nhưng thấy rất rõ rằng, cô đang đề phòng anh, luôn coi anh
là người không mấy liên quan, nên mới tỏ ra không hề tin tưởng ở anh, đến cả
lúc ốm yếu nhất, cô cũng không muốn có được bất cứ sự an ủi, chia sẻ nào từ anh.
Thế mà, một thằng nhóc
dở người lớn, dở trẻ con, lúc này lại đang ngồi ở đây và làm cho cô vui vẻ đến
như vậy.
Thái độ của cô đối vói
người bên cạnh nhẹ nhàng và tự nhiên hơn đối với anh rất nhiều.
Nụ cười không chút đề
phòng ây, cô đã rất tiết kiệm với anh.
Sau khi ăn cơm xong,
trước khi Cận Vĩ chào tạm biệt và ra về, Phương Thần nói: "Em cũng sắp
phải nhập học rồi, ngày mai chúng ta gặp nhau, có gì không hiểu em cứ mang theo
để cùng thảo luận, được chứ?".
Tất nhiên là Cận Vĩ thấy
không có vấn đề gì.
Khi hai chị em đang
thống nhất địa điểm gặp mặt, đột nhiên Hàn Duệ lên tiếng: "Hãy để Cận Vĩ
ngày mai đến đây đi".
Phương Thần sững người,
còn Cận Vĩ thì lại lập tức gật đầu tỏ vẻ đồng ý, "Cũng phải. Chị Phương
chưa khỏe hẳn, không nên đi lại nhiều cho phiền phức. Ngày mai em sẽ mang tài
liệu đến".
"Chị đã khỏe rồi
mà." Phương Thần cảm thấy rất khó hiểu, không biết hai người này nghĩ gì
nữa, bệnh viêm dạ dày cấp tính có đáng sợ thế không? Huống chi, ngoài chút bệnh
đó ra, cô rất bình thường.
Nhưng sự phản đối của cô
không có hiệu quả, trước cái nhìn của hai người, dường như cô trở thành một
người trong suốt, ngay cả đến chuyện xe đưa đón Cận Vĩ cũng được sắp xếp nhanh
chóng.
Cô đành bất lực tiễn Cận
Vĩ ra về, đến trước cửa, Cận Vĩ còn cười hì hì, nói: "Anh ấy rất quan tâm
đến chị. Chị Phương, thế thì ngày mai chị em mình gặp lại nhé!".
Khi cô quay trở vào bên
trong thì đã không thấy bóng dáng Hàn Duệ ở phòng khách nữa.
Một thuộc hạ đưa tay chị
lên gác: "Đại ca bảo em nhắc chị uống thuốc", rồi sau đó hạ thấp
giọng, "Xem ra, tâm trạng của đại ca không được tốt lắm".
Vừa rồi vẫn rất bình
thường cơ mà? Phương Thần không biết nên trả lời thế nào, vì cô không sao nghĩ
ra, trạng thái tình thần của một người sao lại có thể thay đổi nhanh đến thế?
Hoặc nói một cách khác,
sao một người lại có thể giấu trạng thái tinh thần và tình cảm của mình giỏi
đến như vậy?
Hôm sau, Cận Vĩ dậy từ
rất sớm.
Cậu bỏ thói quen chạy
thể dục mà đứng bên cửa sổ lặng lẽ đứng nhìn bầu trời đang sáng dần bên ngoài
cửa sổ.
Thời gian nhập học đã
vào giai đoạn nước rút.
Khi Cận Tuệ mất, cậu
thực sự đã nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ thay đổi từ đây, không còn theo dự tính
như trước.
Nhưng sự thực không đến
nỗi tồi tệ như vậy.
Cuối cùng, cậu vẫn có
thể thi đỗ vào một trường đại học như mong muốn, cuộc sống của cậu một lần nữa
tràn đầy hy vọng.
Tất cả đều rất thuận
lợi, thuận lợi đến không ngờ, bao gồm quá trinh thi đại học và cả việc gặp Hàn
Duệ.
Điều làm cậu ngạc nhiên
là, không ngờ hung thủ được xem là gián tiếp hại chết Cận Tuệ lại là tình nhân
của Phương Thần!
Xem ra thời gian hẹn gặp
sắp đến, nhìn qua cửa sổ, xe ô to do Hàn Duệ cử đến đã đậu sẵn ở dưới lầu. Sự
xuất hiện của chiếc ô tô sang trọng màu đen ở khu dân cư nghèo này là một sự
bất thường đã thu hút sự chú ý của không ít người dân xung quanh.
Trước khi ra khỏi nhà,
cầm di động trên tay, Cận Vĩ cân nhắc. Vốn dĩ cậu định điện thoại cho nhân viên
thụ lý vụ án đến tìm gặp cậu tháng trước. Nhưng khi điện thoại kết nối được,
cậu lại ngắt máy.
Lúc lên xe, cậu nghĩ,
đợi sự việc có chút manh mối rồi thông báo cho nhân viên thụ lý vụ án kia cũng
chưa muộn.
Không hiểu tại sao cậu
lại có linh cảm rằng, hôm nay cậu nhất định sẽ thu được một số thông tin có ích
liên quan đến vụ á
Nhưng Hàn Duệ lại không
ra ngoài.
Khi gặp Hàn Duệ ở phòng
khách, Cận Vĩ cảm thấy hơi căng thẳng. Khi nhìn vào mắt Hàn Duệ, Cận Vĩ liền
dời ánh mắt đi chỗ khác.
Trước đây Cận Vĩ chưa
từng gặp Hàn Duệ. Cậu biết về Hàn Duệ qua cuộc nói chuyện với người khác cách
đây hơn một tháng.
Hôm cảnh sát tìm gặp, họ
yêu cầu cậu nhớ lại vụ án của Cận Tuệ và ghi chép lại những nội dung đó. Cũng
trong quá trình ấy, tên của Hàn Duệ không chỉ được nhắc đến một lần, nhờ đó cậu
mới biết thân phận của Hàn Duệ.
Qua cuộc nói chuyện ấy,
Cận Vĩ láng máng phỏng đoán Hàn Duệ có liên quan đến cái chết của Cận Tuệ.
Hôm nay đối mặt với Hàn
Duệ, cậu hoàn toàn không thấy sợ, mà chỉ lo mình sẽ vô tình để lộ mối oán hận
trong lòng qua ánh mắt và nét mặt.
Theo dự báo thời tiết,
sắp tới sẽ có bão đổ bộ vào đất liền. Ngồi ngoài