
ôm".
"Như thế nghĩa là
sao? Tại sao lại như vậy?", Phương Thần cảm thấy đầu như có một tiếng nổ,
không kịp có phản ứng gì.
Hàn Duệ ngẩng đầu lên,
trả lời Phương Thần với ánh mắt sắc lạnh: "Đây cũng là điều mà anh muốn
hỏi, rốt cuộc cậu ta là ai mà lại dám xem trộm đồ của anh ở trong thư
phòng?".
Phương Thần nhíu mày
lại, vẫn không hiểu chuyện gì cả: "Cậu ấy xem trộm của anh cái gì
cơ?".
"Bản fax", Hàn
Duệ kiên nhẫn giải thích cho Phương Thần. "Nói chính xác ra thì đó là địa
chỉ giao dịch của một vụ làm ăn". Cầm chiếc điện thoại di động của Cận Vĩ
đặt trên bàn, Hàn Duệ ngắm một lúc rồi nói: "Cậu ta đã định lưu địa chỉ đó
vào chiếc điện thoại này. Không biết cậu ta làm việc ấy nhằm mục đích gì, nhưng
anh không thể để cậu ta truyền tin này đi, do vậy đành để cậu ta nghỉ ngơi hai
ngày ở một nơi an toàn. Đợi vụ làm ăn của anh giải quyết xong thì sẽ trả tự do
cho cậu ta".
Phương Thần sững sờ, cô
không nghĩ rằng Cận Vĩ sẽ làm việc đó. Một lúc lâu sau cô mới nói: "Không
thể có chuyện như vậy"
"Tin hay không thì
tùy em", Hàn Duệ cũng chẳng hề để tâm xem Phương Thần có tin chuyện đó
không nữa.
"Do vậy các anh đã
đánh cậu ấy ngất đi rồi nhốt lại?" Phương Thần lắc đầu nói với giọng
nghiêm túc "Anh không có quyền làm như vậy".
Phương Thần vừa dứt lời
thì Hàn Duệ đã nhướng mày lên hỏi; "Lẽ nào em muốn cứu cậu ta?"
"Hãy nói cho em
biết anh nhốt cậu ấy ở đâu? Chỉ còn một tuần nữa là cậu ấy phải nhập học rồi,
anh có biết không hả?!".
"Việc đó có can hệ
gì đến anh chứ? Mà cũng đâu có liên quan đến em! Đừng có trách là anh không
nhắc nhở em trước và cũng đừng cố can thiệp vào chuyện này, nếu không thì..
", Hàn Duệ đột nhiên ngừng nói, ánh mắt càng thâm hơn.
"Nếu không thì sao
chứ?", Phương Thần tức tối nói.
Ánh mắt của Hàn Duệ đột
nhiên tối sầm lại, anh nhìn Phương Thần, nét mặt lạnh lùng không chút biểu cảm,
rồi chậm rãi nói rõ từng từ một với giọng mà Phương Thần chưa từng nghe thấy
bao giò: "Nếu không thì em phải tự gánh lấy hậu quả".
Nói xong, Hàn Duệ liền
đi qua mặt của Phương Thần và bước thẳng ra khỏi thư phòng.
Từ trước đến nay, chưa
bao giờ Hàn Duệ lại nói với cô bằng giọng lạnh lùng như vậy.
Ít nhất thì từ khi cô
trở về lần này, Hàn Duệ dường như đã cố tỏ ra yêu chiều, rộng lượng đối với
Phương Thần.
Nhưng sau việc này,
Phương Thần phát hiện ra rằng, thực ra mọi thứ lại không như vậy.
Phương Thần không thể
không thừa nhận rằng, giờ phút ấy cô đã bị Hàn Duệ làm cho thấy sợ, dường như
cô đã gặp một Hàn Duệ hoàn toàn khác lạ.
Nói cách chính xác thì
đó là một Hàn Duệ chân thật hơn.
Nhưng cũng chính vì vậy
thì tại sao Cận Vĩ lại bị lôi vào cuộc?
Bất chấp lời cảnh cáo
của Hàn Duệ, Phương Thần vẫn bí mật đi dò la tin tức về Cận Vĩ từ người khác,
nhưng không thu được gì.
Phương Thần nghĩ, dù cho
Cận Vĩ muốn xem trộm tài liệu làm ăn của Hàn Duệ vì bất cứ lý do gì, cô cũng
phải tìm cách cứu Cận Vĩ ra đã.
Bởi cô không tin sự việc
lại chỉ đơn giản như vậy, không tiCận Vĩ chỉ bị bắt giam không thôi.
Để ép Cận Vĩ nói ra điều
muốn biết, Hàn Duệ có rất nhiều biện pháp.
Không hiểu sao lúc đó
Phương Thần đột nhiên lại nhớ đến giọng nói cô nghe được từ cuộn băng ghi âm
của Jonathan - giọng ra lệnh lạnh lùng không chút tình cảm, khiến người ta kinh
hoàng khiếp sợ.
Mạng người trong con mắt
của Hàn Duệ có lẽ chỉ như cỏ rác.
Cuối cùng vào một buổi
chiều hai ngày sau đó, sau khi tan ca từ cơ quan đi ra, Phương Thần vô tình
nghe được tiếng A Thiên đang đứng ở cửa xe ô tô nói chuyện điện thoại. Phương
Thần đứng yên tại chỗ, một lúc sau cô mới đi đến vỗ vai A Thiên coi như không
có chuyện gì xảy ra.
A Thiên giật mình, vội
cất điện thoại đi và quay người lại cười hì hì nói: "Anh Hàn Duệ có việc
bận mấy hôm, nên bảo em đến đón chị".
"Vậy chúng ta đi
thôi", Phương Thần gật đầu rồi lên xe.
Đêm hôm đó, khi Cận Vĩ
đang ngủ mơ màng thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Vì vẫn còn trong cơn
ngái ngủ, Cận Vĩ cố hết sức nhìn qua màn đêm để xem người đó là ai. Khi nhận ra
đó là Phương Thần, Cận Vĩ mới sửng sốt kêu lên: "Chị Phương
Thần!...".
Phương Thần nhanh chóng
tiến đến bên giường, đỡ Cận Vĩ đứng dậy, nói "Chúng ta đi".
Phương Thần không kịp
xem xem Cận Vĩ có bị làm sao không, đến khi đi được hai bước cô mới nhận ra Cận
Vĩ không tự đi được nên đành dừng lại.
Suốt hai ngày không được
ăn uống gì, giờ đây hai chân của Cận Vĩ mềm nhũn xuống, giọng nói khản đặc, khi
đứng lên thấy đầu óc quay cuồng, cậu liền vịn vào tường rồi ngồi sụp xuống sàn
nhà.
"Chúng đánh em
à?".
Cận Vĩ lắc đầu, chỉ hỏi:
"Làm sao chị đến đây được?".
"Đi khỏi đây đã ri
hãy nói", Phương Thần hơi khom lưng xuống, hỏi: "Em đi được
không?".
Cận Vĩ cắn răng gật gật
đầu, gắng gượng đứng lên.
Phương Thần hỏi tiếp:
"Tại sao em lại làm như vậy?".
"Tại sao lại làm
như vậy?", câu này Cận Vĩ đã bị hỏi không biết bao nhiêu lần trong hai
ngày qua.
Vì chính nghĩa? Hay vì
nhất thời không giữ được bình tĩnh? Hay do cái chết thảm của chị gái khiến Cận
Vĩ không sao nguôi ngoai được, nên cậu k