
về phẩm chất con người đối phương nhé".
Phương Thần vội vàng từ
chối: "Cảm ơn em, nhưng không cần phải như thế đâu".
Cận Vĩ là ngưòi luôn
chịu khó và hiếu học, xem ra cậu bé thực sự quyết tâm theo nghề báo chí, vì vậy
mà thường xuyên mang những vấn đề liên quan đến báo chí mà khi đọc cậu thấy
chưa hiểu đến hỏi Phương Thần. Cũng chính vì vậy mà cơ hội cậu gặp Hàn Duệ cũng
nhiều hơn hẳn. Đến cả Hàn Duệ cũng phải hỏi cô: "Cậu bé ấy là người như
thế nào?".
Phương Thần cân nhắc một
chút, rồi mới nói cho Hàn Duệ biết về lai lịch của Cận Vĩ.
Hàn Duệ nghe, không tỏ
thái độ gì. Phương Thần nghĩ, có lẽ sau này sẽ cố gắng tránh để hai người này
có dịp tiếp xúc trực tiếp nữa, kẻo không lại xảy ra những phiền phức không cần
thiết.
Hàn Duệ mang theo người
ra ngoài giải quyết công việc, hai ngày sau mới về.
Trước khi đi anh sắp xếp
mọi công việc đảm bảo an ninh cho ngôi biệt thự xong, mới nói với Phương Thần:
“Điện thoại của anh luôn mở 24/24, có chuyện gì cứ gọi điện thoại
Sự quan tâm, chăm sóc
của Hàn Duệ đối với Phương Thần đúng là khiến mọi người phải ngỡ ngàng. Phương
Thần nhìn những người đứng chờ Hàn Duệ xuất phát ở ngoài cửa, rồi bất giác lén
nhìn khuôn mặt có vẻ rất lạnh lùng ấy.
Không hiểu sao, trong
lòng Phương Thần cảm thấy hơi bồn chồn. Kể từ sau sự kiện xảy ra trong ngôi nhà
gỗ đến nay, mặc dù quan hệ giữa hai người có phần lạnh nhạt thậm chí là rất
xấu, thì sự an toàn của cô đều là vấn đề mà Hàn Duệ suy nghĩ đến đầu tiên.
Vì thế, cô gật đầu, rồi
lần đầu tiên nghe theo lời anh một cách tự nguyện. “Em sẽ cẩn thận”.
Nhưng người tính không
bằng trời tính, ngay đêm hôm ấy Phương Thần đã bị chứng viêm dạ dày hành hạ.
Phương Thần đã phát sốt
và nôn suốt, nhưng cô nhất định không người gọi điện báo tình hình cho Hàn Duệ,
mà chỉ bảo họ đưa cô đến bệnh viện gần đó truyền nước, rồi sau đó mang theo rất
nhiều thuốc về nhà uống.
Suốt một đêm hết nôn thì
lại đi ngoài, nên sức của cô có vẻ yếu hẳn đi, mãi tới gần sáng sau khi ở bệnh
viện về cô mới mơ màng chợp mắt được một lúc.
Trời sáng, cô lờ mờ nhớ
ra chuyện đã hẹn phụ đạo cho Cận Vĩ, nên cố ngồi dậy soạn một tin nhắn gửi cho
cậu. Một lát sau thì Cận Vĩ đến, vừa bước vào cửa cậu đã hỏi: "Tình hình
chị thế nào rồi?".
Phương Thần rất ngạc
nhiên: "Em cũng tìm được đến nơi này sao?".
"Chị quên rồi à?
Lần trước chị có nhắc đến rồi mà?"
Thật thế sao? Phương
Thần cảm thấy mới chỉ có một đêm mất ngủ mà không những sức khỏe của cô giảm
sút hẳn đi, đến cả trí não cũng có vấn đề, không nhớ được rằng mình đã nhắc đến
địa chỉ của biệt thự này cho Cận Vĩ lúc nào.
Còn Cận Vĩ thì tiếp tục
nói: "Có phải từ nay về sau chị sẽ sống ở đây không?". Cậu khẽ cười,
nhưng không hiểu sao nó lại không phải là một câu hỏi đầy thiện chí, dường như
câu hỏi ấy hàm chứa một nghĩa khác, đó là: Chị đã chính thức sống chung với bạn
trai rồi à?
Phương Thần đỡ trán, bỏ
qua chủ đề đó với vẻ ủ rũ, "Chị đỡ hơn rồi, chỉ có điều hôm nay không thể
phụ đạo được cho em. Để hôm khác nhé".
Cận Vĩ ở lại để chăm sóc
Phương Thần.
"Lúc này mà bạn
trai của chị cũng không có ở nhà à?", Cận Vĩ rót thêm nước nóng vào trong
ly rồi bê đến đầu giường, hỏi.
"Có việc cần phải
giải quyết ở bên ngoài, nên hôm nay anh ấy không về."
"Thế, người vừa rồi
mở cửa cho em là ai vậy?"
"À", Phương
Thần nghĩ một lát, "Nhân viên của công ty anh ấy”.
Cận Vĩ "ồ" một
tiếng, rồi không nói gì nữa.
Cậu nói chuyện với cô,
lấy thuốc, gọt hoa quả, còn chủ động xuống tầng một mang bữa sáng lên cho cô.
Phương Thần mỉm cười với
vẻ cảm động: "Một nam sinh viên biết chăm sóc người khác như thế này đã
lâu rồi chị không gặp đây. Chắc khi vào đại học thì sẽ trở thành món hàng đắt
giá với nhiều cô gái đây".
Thấy Cận Vĩ có ý định ở
lại chơi, sợ cậu buồn, Phương Thần bèn bảo cậu vào thư phòng tìm sách hay tạp
chí để đọc.
Có một người ở bên
chuyện trò, quả nhiên thời gian trôi đi rất nhanh.
Phương Thần nghĩ, hôm
nay là cuối tuần, để Cận Vĩ ra ăn bên ngoài, chi bằng bảo cậu ở lại ăn cơm tối
luôn rồi hãy về.
Không ngờ, bữa ăn chưa
kết thúc thì Hàn Duệ trở về đúng vào lúc bên ngoài nhá nhem tối.
Thấy trong nhà có khách,
Hàn Duệ hơi ngạc nhiên. Phương Thần thì lại càng sửng sốt hơn, bất giác đặt đũa
xuống, hỏi: 'Không phải anh nói ngày mai mới về sao?", sau đó mới nhớ ra
là phải giới thiệu hai người còn lại với nhau, "Đây là anh Hàn Duệ, đây là
Cận Vĩ".
Cô vốn không muốn hai
người gặp mặt, may mà Hàn Duệ không tỏ thái độ gì, mà chỉ chào một câu rồi đi
lên gác tắm.
Khi anh tắm xong, quay
xuống thì đúng lúc hai người đang ngồi nói chuyện bên bàn, hình như Cận Vĩ kể
một câu chuyện cười thì phải, nên Phương Thần cứ cười ngặt nghẽo, đôi mắt long
lanh, khiến cho cả căn phòng dường như cũng sáng bừng lên.
Hàn Duệ bước tới, ngồi
xuống bên cạnh cô, vừa múc canh vừa hỏi: "Đã đỡ viêm dạ dày chưa?".
"Sao cơ?",
Phương Thần thôi cười, ngoảnh mặt lại nhìn anh, hỏi lại.
"Bác sĩ nói thế
nào?"
Thì ra anh đã biết mọi
chuyện. Phương Thần lắc đầu, nói: "Không sao, chắc là tại vì hô