
ơng Thần không.
Cách làm quen ấy rất
thông thường, Phương Thần lắc đầu vẻ lấy làm tiếc, đồng thơi tỏ ý rằng mình
không muốn bị quấy rầy. Người ấy cũng không có ý ép uổng, mà quay người ngồi
vào một chiếc bàn trong góc.
Có vẻ khác với phong
cách thoải mái,.tùy hứng rất nhiều người nước ngoài ở thành phố này, người đàn
ông ấy ăn mặc rất bảnh bao, bộ quần áo trên người vừa vặn, chất liệu rất tốt,
mới nhìn đã biết nó không hề rẻ. Ngay cả đến kiểu tóc cũng được chăm sóc rất kỹ
càng, nên cho dù có dài đến vai cũng không hề bị rối.
Không phải tất cả những
người đàn ông để tóc dài đều đẹp, nhưng người đàn ông này thì khác, nó tôn thêm
vẻ đẹp phóng khoáng phiêu du của hắn ta và vì thế mà nó có vẻ rát nghệ thuật.
Vì hai bàn ở gần nhau,
nên xen lẫn mùi thơm của cà phê bây giờ còn có cả mùi nước hoa Eau de Cologne,
Phương Thần chợt đưa mắt nhìn người ấy kỹ hơn.
Và rồi cô bất giác ngây
người ra.
Gần như lần nào cô đưa
mắt sang nhìn cũng chạm phải ánh mắt của hắn ta. Người đàn ông ấy ấy vừa nhấm
nháp tách cà phê với vẻ lịch lãm, vừa chăm chú quan sát cô.
Ánh mắt của hắn ta chứa
đựng ý thăm dò rất rõ, cứ lướt đi lướt lại từ đầu xuống chân cô, đồng thời nó
ẩn chứa vẻ tối tăm và sắc lạnh, khiến người ta có một cảm giác khó chịu khó nói
rõ lý do.
Phương Thần thấy không
được vui, trong lòng nghĩ, cho dù là theo lối của phương Tây thì cũng không nên
mất lịch sự như vậy. Khóe môi cô hơi trễ xuống, vẻ mặt cũng tỏ ra lạnh lùng
hơn, nhưng người đàn ông kia làm như không biết đến điều đó, vẫn mỉm cười nhìn
về phía cô, đôi mắt sâu và xanh biếc nheo lại, rồi đưa tách cà phê lên làm động
tác chào như với một người bạn cũ, nói vừa đủ để cô nghe thấy: “Người đẹp, tách
cà phê này để tôi mời cô”
Giọng nói của hắn ta ẩn
chứa sự khiêu khích, nhưng vẻ mặt thì lại tỏ ra rất chân thành. Phương Thần
không đáp lại, cô không có ý lợi dụng người khác trong những chuyện như thế
này, nên đưa mắt ra ngoài nhìn bầu trời đã tạnh mưa, rồi lấy từ trong ví ra hai
tờ tiền đặt dưới đáy cốc, đứng dậy định đi.
Ánh mắt của người đàn
ông kia dõi theo mọi động tác của cô, vẫn với vẻ không hề che giấu và như dán
vào người cô.
Phương Thần cố nén, tay
cầm chiếc túi đi ngang qua hắn ta, nhưng khi cô đi tới chỗ cách hắn ta mấy mét
thì lại nghe thấy hắn ta lên tiếng.
Lúc đó, trong quán cà
phê vắng và yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng của mấy chiếc quạt cũ kỹ màu đồng tít
trên cao quay vù vù. Giọng của hắn ta không to, chậm rãi, nhưng khi nó đi vào
tai cô thì lại chẳng khác gì tiếng sấm giữa đất bằng.
“Tôi biết cô”, người đàn
ông xa lạ nói.
Phương Thần dừng bước,
hắn ta có vẻ rất bí hiểm: “Ngoài ra, tôi còn biết cả chị của cô nữa”.
Phương Thần bất giác
giật mình, mặt hơi biến sắc, hỏi: “Anh là ai?”.
Nhưng đồi phương không trả
lời cô, hình như hắn ta đang thích thú khi thấy vẻ ngạc nhiên của cô lúc này,
lại hình như đang thưởng thức vẻ xinh đẹp của cô, để cho ánh mắt mình mặc sức
lướt trên mặt cô không chút e dè, rồi trầm giọng khen: “Trước khi tôi đến Trung
Quốc, tôi nghĩ Lucy là một cô búp bê có vẻ đẹp pha trộn giữa phương Đông và
phương Tây đẹp nhất mà tôi từng gặp, nhưng cô còn đẹp hơn cô ấy và có lẽ số
phận cũng may mắn hơn”. Khi nói đến câu cuối cùng, hắn ta làm ra vẻ thương xót,
rồi dựa vào lưng ghế, khẽ nhún vai.
Hắn nhìn vẻ mặt bỗng
nhiên trở nên căng cứng của Phương Thần, cuối cùng tự giới thiệu một cách vắn
tắt:
“Jonathan. Từ trước đến
nay Lucy chưa bao giờ nhắc đến tôi với cô ư? Thế thì thật là đáng tiếc, tôi và
cô ấy từng có mối quan hệ tương đối tốt.”
Thực ra, kể từ sau khi
Lục Tịch xảy ra chuyện, ngoài việc mang một số di vật còn lại của cô từ nước
ngoài về, gia đình họ Lục đã từng liên lạc với những người bạn học của Lục
Tịch. Sự việc xảy ra quá đột ngột, nên chẳng ai có thể chịu đựng được cú sốc,
và cũng không muốn chấp nhận hiện thực tàn nhẫn ấy.
Gia đình cô đã hỏi hầu
hết những người thường ngày có mối quan hệ thân thiết với Lục Tịch, nhưng không
hề có được bất cứ thông tin nào. Biểu hiện của Lục Tịch ở trường tương đối tốt,
quan hệ với mọi người cũng thế, nên mọi người đều cảm thấy đau buồn và thương
tiếc trước sự ra đi của cô, đồng thời cũng lần lượt cho biết họ không hiểu lắm
về cuộc sống riêng tư của cô.
Cũng đúng như vậy, trong
xã hội phương Tây, trong nền văn hóa luôn đề cao sự tự do và bí mật cá nhân, thì
cuộc sống riêng ư của một lưu học sinh nước ngoài rất ít được người khác chú ý.
Thế mà bây giờ người đàn
ông này- Phương Thần nhìn hắn không chớp mắt, một người đàn ông xuất hiện đột
ngột như từ trên trời rơi xuống, không những tự nhận là biết Lục Tịch mà còn có
vẻ như còn biết cả nguyên nhân cái chết của chị ấy. Phương Thần, lúc đó khi
cùng bố mẹ lo liệu hậu sự cho Lục Tịch ở Mỹ, hoàn toàn không hề biết rằng trong
cuộc sống của Lục Tịch tồn tại một người như thế này.
Tiếng chuông lảnh lót
vang lên từ phía sau cánh của lớn, lại một người khách mới đẩy cửa bước vào.
Nhân khi đó Phương Thần lấy lại vẻ bình thản, nhìn Jonathan nói với giọng khẳng
định: “Anh đến