
chớp lấy thời cơ”, nói đến đây, Hàn Duệ
hơi dừng lại, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười chế nhạo: “Có lẽ hắn là một gã
nước ngoài hiểu rõ thực chất của câu thành ngữ đuổi cùng giết tận, loại bỏ tận
gốc hơn rất nhiều người Trung Quốc”.
Tạ Thiếu Vĩ khẽ gật đầu,
mặt vẫn lộ ra vẻ nghi ngại: “Lần này rõ ràng là hắn ta nhằm vào đại ca”.
Hàn Duệ cười lạnh lùng,
không nói.
Trên danh nghĩa thì Hàn
Duệ và Jonathan là anh em, nhưng thực chất lại không có bất cứ mối quan hệ
huyết thống nào. Dường như kể từ khi được mẹ đưa đến cánh cổng gia tộc Markus
Rosenberg, thì oán thù và tranh đấu giữa hai người chính thức bắt đầu.
Sau cùng, Hàn Duệ phủi
vạt áo, đứng lên, dặn dò với vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng: “Cậu hãy cho người tiếp
tục điều tra về Jonathan, tôi muốn biết tường tận về hành tung của hắn, bao gồm
cả tài liệu về b thuộc hạ mà hắn mang theo, dọc đường gặp gỡ những ai… Tất cả
đều phải điều tra rõ ràng cho tôi. Còn nữa, cậu cũng phải nhớ cho người bám sát
chặt chẽ chuyến hàng hiện đang giao dịch với người Mexico. Người anh trai thân
thiết của tôi đã lựa chọn thời điểm này từ nơi xa vạn dặm tới thăm tôi, không
phải chỉ đơn giản là muốn cái mạng của tôi không đâu”.
Khi Phương Thần vội vàng
chạy vào quán cà phê tránh mưa thì người cô cũng đã bị ướt khá nhiều. Những
trận mưa và sấm chớp mùa hè đến vừa nhanh vừa lớn, khiến cho người ta chẳng kịp
đề phòng. Sửa lại mái tóc bị ướt, Phương Thần theo người phục vụ bước vào chỗ
ngồi.
May mà đúng vào buổi
trưa và cũng không phải cuối tuần, nên quán có vẻ vắng khách. Cả căn phòng lớn
theo kiến trúc cổ chỉ hai ba bàn là có khách và đều là những cặp tình nhân, họ
ngồi ở những góc mà ít bị người khác quấy rầy nhất, ghé sát đầu vào nhau thì
thầm tâm sự, thỉnh thoảng lại khẽ khúc khích cười.
Phương Thần chọn một
chiếc bàn hai người ngồi sát bên cửa sổ, đầu tiên cô đưa mắt nhìn ra ngoài một
cái, không thấy A Thiên bám theo, lúc đó mới ngồi hẳn xuống với vẻ hài lòng. Kể
từ sau lần trước, cô rất chú ý và cũng đã mấy lần phát hiện ra, sau đó thì
không thèm để ý đến A Thiên nữa, bởi vì cô biết rõ cậu ta cũng chỉ làm theo
lệnh của Hàn Duệ mà thôi, rồi bỗng dưng lại trở thành nơi để người khác trút
giận thì cũng thật đáng thương.
Hôm nay nhân lúc trời
mưa,. Cô đã cắt đuôi được A Thiên, rồi chẳng nhìn vào bảng thực đơn mà chỉ gọi
một tách cà phê kiểu Ý đậm đặc.
Thực ra, bình thường cô
rất ít khi uống loại đồ uống này, hễ là những thứ có thể gây nghiện, kể cả trà
cô đều ít khi đụng tới. Chỉ riêng điểm này thôi thì cô đã bị coi là đứa con lạc
loài trong gia đình. Bởi vì trong gia đình có phong tục truyền thống, cha cô-
ông Lục Thành Quốc là một chuyên gia thưởng thứ
c trà nổi tiếng, còn mẹ
cô – bà Tăng Tú Vân vì theo nghiệp nghệ thuật nên thường xuyên phải thức đêm và
cà phê trở thành chất gây hưng phấn tinh thần không thể thiếu được của bà.
Trong nhà cô có cả một máy pha cà phê chuyên nghiệp với đủ các loại cà phê hạt
nhập khẩu, những người làm quản lý cho bà khi qua phần phỏng vấn để tuyển chọn
đều phải trả lời một câu rằng: Kỹ thuật xay cà phê thế nào? Nếu không qua được
nội dung này thù dù kinh nghiệm làm việc có phong phú đến đâu cũng đều bị loại.
Phương Thần thực sự
không thể hiểu nổi điều này, cô luôn cảm thấy thói quen của mình và mẹ hoàn
toàn không hợp nhau, từ bệnh quá sạch sẽ cho đến sự cuồng nhiệt quá mức của mẹ
đối với bất cứ vật gì yêu thích.
Chính vì không hợp cho
nên quan hệ giữa hai mẹ con từ trước đến nay không được tốt cho lắm. Trong khi
đó thì Lục Tịch hoàn toàn ngược lại, dường như giữa hai mẹ con không tồn tại
khoảng cách nào.
Trong mắt Phương Thần,
thì người chị ruột hoàn mỹ tới mức khó tin, đến cả tính cách cũng khiêm tốn,
bao dung. Thậm chí cô không thể nói ra được thứ gì mà cô không thích hoặc không
thể chấp nhận được ở chị.
Lục Tịch có thể nói rành
rẽ về các loại chè xanh, chè đen và công nghệ sao, sấy lại có thể chỉ ra sự
khác nhau nhỏ nhất giữa các loại cà phê dựa vào khứu giác. Mặc dù đây là những
điều rất nhỏ, nhưng hễ có một hình ảnh phản diện đối lập, thì lập tức sẽ nổi
bật sự cao quý của cô ngay lập tức.
Phía đối diện dường như
có vật gì đó khẽ thoáng qua, dòng suy nghĩ miên man lập tức chấm dứt, đưa cô
trở về với hiện thực. Bất giác Phương Thần ngẩng đầu lên, ngoài cửa sổ mưa nhỏ
dần, những áng mây đen phía cuối chân trời đang dần dần tản đi, một vài tia
nắng mặt trời le lói qua những lớp mây âm u trùng điệp. Tia sáng rực rỡ ấy
xuyên qua lớp của sổ, chiếu lên thân hình một người, khiến mái tóc dài chấm vai
màu vàng đậm dường như còn chói sáng hơn cả ánh mặt trời.
Người đàn ông nước ngoài
không biết từ đâu xuất hiện có khuôn mặt với những đường nét rất rõ, chiếc mũi
hơi nhọn, đôi mắt xanh biếc, hai đồng tử trông chẳng khác gì những giọt nước
biển lấp lánh long lanh trong màn đêm. Người ấy hơi cúi mình về phía Phương
Thần, tỏ ra là người rất lịch sự, đôi môi gợi cảm phát ra một tràng tiếng Anh
theo âm kiểu Mỹ. Người ấy hỏi với vẻ rất lịch lãm rằng óc thể ngồi xuống đối
diện Phư