
g cớ buộc tội Merlyn.
Cha Davey đứng dậy, dẹp mâm ăn qua một bên rồi đến ngồi tựavào ghế cạnh lò sưởi. Mary sững sờ vì những điều ông kể, toàn thân nàng bừngnóng, sinh lực nàng phục hồi, niềm tin và can đảm nàng lại đầy ắp: ra nàng đã kếttội oan ức cho người yêu! Kể từ khi gặp cô gái đến giờ, đây là lần đầu, ông thấycô cười. Sự lo âu bị xóa tan trên khuôn mặt rạng rỡ. Ông rút đồng hồ ra xem giờvà lần thứ nhất, cô gái thấy ông có vẻ hối hả, khác thường:
- Thời gian qua mau quá, Mary! Tôi nghĩ là đã nói đủ vềJean. Bây giờ đến chuyện khác...
- Xin cha cho con hỏi một câu chót: Jean còn ở North Hillkhông?
- Còn. Và chính câu cuối cùng của bạn cô làm tôi phải vội vãvề đây.
- Anh ta nói gì với cha?
- Không, hắn nói với tất cả mọi người: hắn sẽ đến thăm lãothợ làm móng ngựa...
Mary mở to mắt, ngạc nhiên, nàng không thấy câu chuyện móngngựa ăn nhập gì đến tội ác của kẻ sát nhân. Davet vẫn điềm nhiên:
- Cô ngạc nhiên ư? Thế này này: Jean nhặt được cái móng ngựatrên đồng, sau lữ quán. Móng ngựa này còn mới, chứng tỏ sự làm việc cẩu thả củaTom Jory. Quen ăn trộm ngựa, Jean dễ dàng nhận ra các loại móng ngựa của nhữngthợ trong vùng.
- Rồi sao, thưa cha? - Mary nóng nảy hỏi.
- Hôm qua chúa nhật, cô biết rằng ngày chúa nhật không thợnào chịu làm việc, trừ phi khách là một người khả kính. Mà người khách ấy, saukhi rời nhà gã đóng móng ngựa đã băng đồng hoang, theo ngã tắt đến lữ quán GiaoMai.
- Thưa cha, quả thật con chả hiểu được gì hết. Đầu óc con tốimù...
- Phải, cô làm sao hiểu nổi? Còn tôi thì khác, tôi biết ngườikhách đó!
Lửa trong lò đỏ rực nhưng không khí như lạnh thêm. Mary xoahai tay vào nhau:
- Tối nay, con thấy cha khác thường, bí mật quá đi. Con mongcha nói rõ kẻ ấy là ai...
- Tôi! Tôi đây! Mary Yellan! Chính tôi đã giết chủ lữ quánGiao Mai và giết cả dì cô, chính tôi điều khiển mọi hành động của Joss, hắn chỉbiết tuân lệnh tôi.
Suýt nữa thì Mary lùi lại hay chạy trốn. Nhưng cô bỗng bìnhtĩnh lạ lùng: can đảm và nghị lực được phục hồi chóng vánh sau khi biết Jeankhông phải kẻ sát nhân, sau khi biết Jean đã làm những gì nàng mong muốn như lờihứa, đã vượt mọi nguy hiểm vì nàng, Mary nghĩ rất mau: ta sẽ phải gặp khó khănđây, nhưng không sao, có Chúa giúp ta, và còn Jean nữa. Anh ấy đang tìm đúng bằngcớ để buộc tội kẻ ác trước mặt ta. Kẻ ác mà lâu nay ta mù quáng tin tưởng vì tấmáo dòng khoác ngoài... cũng như bộ dạng ân cần, tử tế của ông ta. Còn ta thìluôn nghi ngờ, khinh miệt anh ấy...
- Mary! Mỗi tối, tôi ngồi đây, còn Joss ngồi trên cái ghế côđang ngồi đó. Bản đồ Cornouailles trải trên bàn kia. Joss Merlyn, hung thần củavùng này, vân vê cái mũ trong tay, kính cẩn lặng yên nghe tôi ra lệnh. Hắn chỉlà con trò múa rối, kẻ giật giây chính là tôi. Một mình hắn thì hắn làm đượcgì? Hắn chỉ là một tên vũ phu, vô lại, khoác lác và... nát rượu. Nhưng hắn kiêuhãnh vì dưới quyền hắn có nhiều tên lưu manh khác mà hắn trực tiếp chỉ huy. Hắnchỉ dưới quyền một mình tôi và chỉ mình hắn biết điều này. Chúng tôi thành côngnhiều lần lắm...Nhưng Mary Yellan ơi! Cô là chướng ngại vật; chạm phải đôi mắttò mò, lòng can đảm và sự khôn ngoan, lanh lợi của cô, tôi biết công việc củatôi sắp phải chấm dứt. Nói cho ngay; tôi rất khâm phục cô, cô đã dám một mìnhrình xem mọi việc, đã nghe tiếng bước chân tôi trong đêm, đã nhìn thấy sợi thừng...Côcũng dám theo Joss trong đồng hoang khi hắn đến chỗ hẹn, bị lạc và gặp tôi. Côvà tôi, giữa hai ta nảy sinh một thứ tình bạn lạ kỳ, chính tôi cũng không hiểunổi vì sao.
Mary tức đến nghẹn thở, cô la lên:
- Cha...ông đừng nói đến tình bạn...ông lạm dụng nhà Chúa đểâm mưu đen tối, tội ông còn nặng hơn Joss Merlyn...
Davey cười lanh lảnh làm Mary ngừng lại, giọng cười của ôngta làm cho cô gái có cảm tưởng ông ta là một quỉ dữ đội lốt nhà tu và nay hiệnnguyên hình, không cần che dấu nữa. Nàng lặng người như bị thôi miên khi thấyông ra dứt tiếng cười...
- Tôi biết cô chỉ chờ có dịp là tố cáo tội ác của chúng tôi,tôi đã không cho cô có dịp đó; tôi ra lệnh cho Joss ngừng hoạt động để nghi ngờtrong lòng cô lắng dịu. Nhưng tên khốn đã trái lệnh tôi - lần đầu hắn làm tráilệnh tôi! - Rượu làm hắn mất trí, đêm Giáng Sinh hắn hành động rồ dại khiến chocả nước xôn xao. Hắn không thể nào thoát khỏi luật pháp nữa và tôi biết rằngtrước khi bị treo cổ, hắn sẽ không quên khai thủ lãnh của hắn ra. Tại sao tôikhông trừ khử hắn ngay kẻo muộn? Tại sao hắn cãi lời tôi? Hắn đã tự rước vạ vàomình. Hắn chết là phải, cả dì cô nữa; dì cô là cái bóng của hắn...
Mary lạnh lùng:
- Cả tôi nữa nếu đêm đó tôi có mặt tại lữ quán, tôi cũnglãnh một dao như hai người kia...
Tiếng cười của kẻ đối diện cô gái lại lanh lảnh vang lên:
- Không! Nếu cô có ở lữ quán, tôi cũng không nỡ giết cô,không bao giờ.
Ông ta chồm đến bất ngờ, nắm chặt hai tay Mary, gằn giọng:
- Cô không chết đâu. Cô sẽ đến đây với tôi, cô sẽ theo tôi!
- Cha...
Mary quen miệng, song nàng ngừng lại ngay.
Davey buông hai tay cô gái , thấp giọng hơn:
- Đừng gọi tôi bằng tiếng Cha nữa, Mary! Cô đã biết. Tôikhông phải nhà tu...Quả thật có một đức c