Snack's 1967
Lữ Quán Giết Người

Lữ Quán Giết Người

Tác giả: Minh Quân -

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 322550

Bình chọn: 7.5.00/10/255 lượt.

ha phó, cha Francis Davey khả kính ởđây. Cha quả thật là bậc thánh, một người đức độ từ khoé mắt đến tận gót chân.Tiếc một điều là ngài đã không chịu nghe lời tôi, một kẻ khắc ngài như nước vớilửa, chỉ có một điều kỳ diệu là tôi với ngài giống nhau hơn cả đôi trẻ songsinh. Tôi dám cá rằng nếu mẹ tôi hay mẹ ngài có sống lại mà nhìn chúng tôi, họcũng không tài nào nhận ra ai là con họ ! Trong đời tôi, tôi làm nhiều việc tànbạo, song thú thật với cô: tôi chưa từng thấy hối hận là gì, trừ lần ấy khi tôiphải xuống tay hạ sát con người khả kính chỉ có mỗi cái tội là giống tôi, quágiống tôi! Mary! Cô có biết không? Cha đã nói thế này với tôi: "Xin Chúatha tội cho con, con không biết con nhúng tay vào tội ác!" trước khi ngàitắt thở...

Giọng kẻ ác trầm lại, chìm xuống như giọng của kẻ từ cõikhác vọng về, làm cho cô gái lặng người. Tuy nhiên, cô chỉ thấy lao đao vì quábất ngờ, chứ vốn quen với hiểm nguy, Mary lại vừa được tiếp sức sau khi biếtJean vô tội, nàng vẫn giữ bề ngoài bình tĩnh như thường. Chạm phải đôi mắt khinhbỉ của Mary, kẻ ác bỗng đột nhiên đổi giọng:

- Tại sao cha Davey lại từ chối đề nghị rất phải chăng củatôi? Tôi đã thề không đụng đến một sợi tóc của cha. Cha cứ làm phận sự của cha,tôi cứ làm phận sự của tôi. Cô Mary? Cô có thấy hai lằn song song của một thiếtlộ chưa? Có bao giờ lằn này làm vướng bận, cản trở lằn kia đâu? Ấy thế mà chakhăng khăng chọn cái chết hơn là để cho tôi lâu lâu được mượn cái bề ngoài củacha mà tự do đi lại, hành động. Thế là cha tự kết án cha rồi!...

- Thôi! Ông đừng nói nữa, tôi tởm phải nghe ông, phải đối diệnvới ông. Ông giết tôi đi! Thà tôi chết còn hơn biết thêm gì nữa về ông. Cũng đừnghòng tôi theo ông như ông vừa nói...

- Mary, cô còn trẻ lắm, cô có một vẻ duyên dáng đáng yêu, côlại can đảm khác những cô gái tôi từng gặp. Tôi thật không nỡ...Vả lại theo tôikinh nghiệm, thời gian sẽ làm phôi pha, làm dịu hết mọi thứ. Và rồi, sống cạnhtôi, cô sẽ thấy tôi cũng có nhiều điểm khá, có thể hợp với cô. Tình bạn giữachúng ta sẽ thắm thiết...

- Tình bạn? - Mary đứng bật lên, gằn giọng - đó là một sự lừadối nhục nhã, ông dám mở miệng nói đến những lời như thế trong lúc tay ông còndính máu người vô tội. Với tôi, ngay cả Joss Merlyn cũng còn khá hơn ông: ôngta luôn luôn bị ám ảnh vì tội ác, còn biết sợ hãi. Chứ với ông... ông nấp sau dấuthánh giá, ông khoác áo nhà tu...

- Sự giận dữ làm cho cô xinh đẹp! Hãy gạt tôn giáo ra ngoài.Tôi cho cô hay, mẹ tôi vốn là một con chiên mộ đạo. Rồi một ngày kia, cô sẽ hiểutôi, gấp quá rồi; tôi không có thì giờ giải thích. Cô sẵn sàng chưa? Áo khoác củacô đâu? Ta lên đường kẻo muộn! Can đảm cô đâu? Óc phiêu lưu của cô đâu? Đã đếnlúc dùng đó, Mary!

Mary lùi lại, đưa mắt tìm lối thoát nhưng vô ích, người đànông chỉ khẽ nhoài đến là nắm chặt tay cô:

- Mary! Không còn ai ngoài tôi và cô ở nhà này. Hannah về tậndưới làng. Tôi không muốn hại cô, nhưng nếu cô không tuân lời tôi, bắt buộc tôiphải dùng sức mạnh. Dù cô coi tôi là thù hay bạn, cô vẫn phải theo tôi như cáibóng, kể từ nay.

Ông ta liếc nhìn đồng hồ, cố che dấu sự nôn nả, nhưng ánh mắtvà đôi môi mím chặt của ông ta chứng tỏ ông ta rất sốt ruột. Mary ngầm tính đoạnđường mà Jean phải vượt qua để đến gặp tên đóng móng ngựa ở Warleggan: cỡ 12 dặm!Nếu nàng cứ vờ thuận theo ông ta, nàng có thể làm chậm cuộc hành trình. Bằngngược lại, số phận nàng khác chi số phận Joss và người dì vô tội? Không, Maryhiện không muốn chết. Nàng yêu đời lắm.

Mary mỉm cười một cách khó hiểu:

- Tôi theo ông ! Nhưng rồi ông sẽ phải hối, sau này!

Mary theo người đàn ông ra chuồng ngựa, yên cương đã sẵnsàng. Nàng tưởng như tiếng vó ngựa của Jean đuổi theo đâu đó...và nàng phấn khởi,tin tưởng thêm lên. Kẻ mạo nhận nhà tu lên tiếng:

- Chỉ mình cô cũng vướng lắm rồi. Vì vậy, ta không dùng xengựa. Cô biết cưỡi ngựa, tôi sẽ giữ cương. Thôi, ta đi! Vĩnh biệt Altarnuntrong bóng tối!

Mary không nói một lời.

Đêm đen, gió rét, không khí ẩm. Trăng bị mây đen che khuất,như đồng lõa với kẻ ác trong cuộc đi trốn. Mary tự hỏi có thể kêu cứu bằng cáchđánh thức dân làng? Cùng lúc ấy, nàng thấy bàn tay người đàn ông trước mặt:

- Đừng nghĩ bậy, Mary! Ở Altarnun này dân chúng vào giường sớm.Cô mà mở miệng, thì chỉ trong nháy mắt cô đã nằm dài bất động dưới cỏ ướt, tuổitrẻ và sắc đẹp tiêu tan... Và khi dân chúng mở mắt ra, họ chỉ biết thương tiếccô, còn tôi, tôi biến mất vào bóng tối. Đừng sợ lạnh, ngựa chạy một lúc sẽ ấm.Vả lại, cô đã quen với những cuộc hành trình khó nhọc rồi mà!

Người đàn ông cưỡi con ngựa xám, ngựa hồng Mary cưỡi bị cộtcương chung vào ngựa ông ta.

Họ tiến ra đồng hoang. Không một đường mòn mà toàn những đámcỏ cao, ẩm ướt, những bụi thạnh thảo khẳng khiu. Đôi lúc, ngựa vấp phải đá rắnhay lún xuống đất mềm cạnh các vũng lầy. Quanh hai bên người, núi đá sừng sữngngăn cách họ với thế giới bên ngoài. Hai con ngựa song song trong lòng thunglũng.

Hy vọng trong lòng cô gái như tàn dần: đồi núi đen ngòm làmnàng cảm thấy nhỏ bé, bất lực, mỗi bước chân ngựa bước tới, nàng càng xa NorthHill và đồng hoang thì thuộc về