
tiếng rền rĩ, ai oán, não nuột của nhữnglinh hồn vất vưởng lang thang không chỗ trú ngụ giữa đêm thâu giá buốt.
Mary kéo mũ áo choàng chụp lên đầu, bịt kín hai tai để khỏinghe tiếng kêu than rởn gáy đó nhưng từ trong hốc đá sau lưng nàng, tiếng hú rềnrĩ vẫn vang lên. Đối diện cô gái, người đàn ông khẽ tằng hắng như toan cất tiếngnhưng giật mình vì tiếng vó ngựa nện trên đá rắn, nên thôi.
Mary quá mệt nhọc nên không chống nổi, thiếp ngủ đi một lúc.Khi nàng hoảng hốt choàng dậy, người đàn ông vẫn chăm chú nhìn nàng, nụ cườikhó hiểu đọng trên môi, cằm gác trên đầu gối.
- Cô không thức nổi đâu, còn lâu mới sáng. Hiện mới nửa đêmthôi. Ngủ đi Mary! Cô ngờ tôi muốn hại cô sao?
- Tôi không ngờ chi cả, nhưng tôi không muốn ngủ, thế thôi.
Mary run rẩy trong khi nói.
- Cô lạnh cóng thế kia. Phía tôi không có luồng gió, đỡ réthơn. Chúng ta cần nương tựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau...
- Tôi không cần phải tựa vào bất cứ ai.
- Sở dĩ tôi nói thế là vì tôi biết rõ đêm trường ở đồnghoang. Những giờ lạnh lẽo nhất là những giờ trước rạng đông. Hãy đến tựa vàolưng tôi mà ngủ một giấc cho lại sức! Mary! Vì cô mà tôi vất vả, khốn đốn, đangtừ một linh mục khả kính tuột xuống số phận của kẻ trốn nhủi trốn chui; nhưngtôi không hề oán hận cô, trái lại...
Vó ngựa lại khua lộc cộc làm người đàn ông ngừng một phút,nghe ngóng quanh mình, giọng ông ta như giọng của người bạn tâm sự cùng người bạn:
- Mary! Chớ giữ vẻ lạnh nhạt, khinh miệt tôi. Tôi cũng thuộcdòng dõi khá giả, lương thiện, không khác chi cô. Xã hội bất công, tàn nhẫn đãxua đuổi tôi, dồn tôi vào thế kẹt... Một đứa trẻ mồ côi cha, chỉ còn tình mẹ màrồi tôi chưa đến tuổi vào đời mẹ tôi bị bạo bệnh lại cũng mất đi. Tôi...
Mary chợt nhớ đến mẹ mình vì những lời người đối diện. Nànghỏi không suy nghĩ:
- Mẹ ông mất lúc ông bao nhiêu tuổi?
- Mười chín, phải, tôi mới mười chín tuổi đầu. Cái tuổi cầncó người hướng dẫn, dắt dìu, nâng đỡ...
Mary lạnh lùng:
- Ra những tội ác ông nhúng tay vào, những giọt máu ngườiông làm đổ ra đều do cái chết của mẹ ông? Ông không có lỗi gì hết? Khá lắm! Ôngsẽ có dịp tự bào chữa, biện hộ một ngày kia...chắc cũng không lâu...
Lần thứ nhất, Mary thấy người đàn ông bí mật cúi xuống, đầugục trong hai bàn tay và tiếng thở dài của hắn làm nàng hơi...xao xuyến. NhưngMary tự cười mình: suýt nữa nàng đã bị hắn lừa bịp, đã gần tin hắn. Lúc nhỏ khichưa thay mẹ trong những công việc đồng áng, trang trại, gà vịt, Mary cũng từngcắp sách đến trường, nàng lại cũng có đọc rất nhiều sách do cô giáo nàng chophép, do các bạn con nhà khá giả gửi mua ở tỉnh lớn mang về. Hầu hết các nhân vậthung bạo, độc ác, bất lương trong sách đều viện cớ này, cớ nọ để chạy tội mình,đặc biệt chúng hay dùng xã hội để làm chỗ gánh tội thay. Tại xã hội thế này, tạixã hội thế kia, tại xã hội thế nọ, vân vân... Chúng không có tội gì cả. Thậmchí, có khi chúng làm cho mấy ông toà cũng cảm động, mủi lòng, phân vân, bàncãi khá lâu trước khi đi đến quyết định cuối cùng...
Mary cất tiếng cười khanh khách, tiếng cười của nàng làm chogã đàn ông ngẩng phắt lên:
- Cô chế giễu tôi đó phỏng?
- Không! Tôi không chế giễu ông. Tôi đang nghĩ đến một chuyệnhay hay, và chuyện đó làm tôi bật cười, tuy tình cảnh tôi chả có gì vui cả.
Mở to đôi mắt trong suốt lạnh lẽo như thủy tinh, gã đàn ônghỏi:
- Cô có thể cho tôi biết với không? Mary! Cô bảo không ngủđược, vậy ta nên nói chuyện cho quên trời lạnh, đêm dài... Nào, cô thử kể...
- Tôi đang nghĩ một chuyện ngộ nghĩnh thế này đây: sau khi mẹchết, tôi đến lữ quán Giao Mai, khám phá được âm mưu của các người và tôi...nhậpbọn. Có phải cả ông lẫn Joss Merlyn đều cho là tôi khá thông minh! Đó, tôi sẽdùng cái thông minh trời cho, cái vốn của một đứa con gái nghèo, mồ côi... Tôisẽ làm đủ tội ác, tay lấm đầy máu người vô tội. Nhưng tôi không yên lòng nhưông, cũng không say sưa hốt hoảng kiểu Joss Merlyn. Vì tôi còn tin Chúa. Tôi vẫntìm đến cha Davey - tức là ông, vị linh mục giả - nhưng không phải để tố cáo tộiác mà xưng tội. Cha Davey Francis khả kính sẽ giải tội cho tôi bằng lời lẽ nhưthế này: "Con cứ yên tâm, con không có tội gì cả, lỗi ở mẹ con, sao bà lạichết trong lúc con chưa đến tuổi vào đời? Sao xã hội không bao bọc con trongnhung ấm. Con tiếp tục... Mỗi lần có chi thắc mắc, hãy đến với cha!" . Thếlà tôi bình tâm trở lại, quay về lữ quán, tiếp tục, tiếp tục việc bất lươngcùng với quí ông. Cho đến một hôm, ba cái thòng lọng được mắc lên và trước khichui vào đó, tôi vỡ lẽ ra rằng linh mục khả kính Francis chính là thủ lãnh củatôi...
Mary cười ngặt nghẽo, cười như một người điên, không tự chủ.Thình lình, người đàn ông quát lên:
- Thôi! Cô vừa chứ, tôi hết chịu nổi cô! Cô có câm đi khôngthì bảo? Này tôi nói thật, đừng tưởng tôi mê sắc đẹp cô. Cô là gì? Chỉ là mộtgái quê có chút duyên sắc dễ coi, cô chả phải là thứ lá ngọc cành vàng trongcung điện. Tôi chỉ quí mến cô ở óc mạo hiểm, ở trí thông minh và ở lòng can đảm.Tôi nói cho cô biết, đừng có kiêu hãnh, vênh cái mặt lên, tôi không hay nổinóng. Nhưng tôi mà nổi nóng thì, cô biết chứ: cha phó Franc