
bộ dạng thách thức, giận dữ.
Jean mỉm cười, không trả lời mà lại nói:
- Nhưng em nhớ: chúng ta chưa về Helford được lúc này, em chịunổi không?
- Hãy trả lời câu em hỏi...
Jean che mắt nhìn mặt trời chói chang, cao giọng:
- Trưa rồi, hãy lên xe, anh trả lời sau!
Jean cúi xuống, cất viên đá chêm bánh xe và đưa tay đỡ Mary.Cô gái bước lên, ngồi cạnh người yêu. Jean trao cương ngựa cho cô gái. Họ nhắmhướng sông Tamar tiến tới.
Hai người im lặng hồi lâu. Jean quàng tay lên vai bạn, khianh sờ vào mặt Mary, anh cảm thấy tay mình nong nóng và ướt đẫm. Jean hốt hoảngkêu lên:
- Mary! Em khóc hở? Em hối hận đã lên xe với anh ư? Vậy thìanh xin đưa em trở lại...
- Không, em không hối hận! Chính em tự nguyện theo anh.
- Em liều lắm. Em chắc đâu rằng...
- Em tin anh, em đã nhìn kỹ mắt anh... và... và những hành độngvừa qua của anh chứng tỏ em không nhầm lẫn...
- Cảm ơn em! nhưng em yêu anh hơn cả Helford được sao, hởMary?
- Đừng bắt em trả lời câu hỏi đó. Em biết chỗ của em là bêncạnh anh từ phút này đây!
- Phải! Rồi chúng ta sẽ trở về Helford một ngày sắp đến. Vàmỗi năm khi xuân về hay hè đến, em thấy nhớ Helford, ta lại về chơi vài tuần lễtrước khi ta có thể về luôn. Em chắc hài lòng?
Mary gật đầu, nụ cười rạng rỡ trên môi, nàng tựa vào ngườiyêu tin tưởng và phấn khởi.
Jean chợt hỏi:
- Em định đến nhà thờ nào đây chớ?
- Cứ đi, đến chỗ nào có nhà thờ mà chả được...
- Anh cứ tưởng em đòi về tận nhà thờ Helford kia đấy chứ!Mary! Em tiến bộ quá rồi!
- Còn anh, anh cũng đáng khen lắm đó, Jean ạ!
- Em khen anh? Về cái gì đây?
- Về chuyện anh đến nhà thờ lần thứ nhì, tự ý...
- Tưởng gì, anh đang ngán phải đến lần thứ ba, nhất là đến vớimột người con gái là... em.
- Thế nghĩa là anh không thể... vậy thì, em xuống đây vậy,nhé?
Mary nói và dợm bước xuống. Jean vội vàng ngăn lại:
- Ấy chớ! Van em, đừng bỏ anh côi cút một mình, anh không thểsống thiếu em, kể từ sáng hôm nay...
Đôi bạn hồn nhiên như hai đứa trẻ, cất tiếng cười vang.
Đồng hoang rực rỡ dưới nắng ấm. Hương xuân man mác quyệntrong bầu không khí tinh khiết trong lành, hương xuân vây phủ quanh họ. Vó ngựanện đều trên đường vắng, đưa họ tiến lên trong im lặng.
Cả hai cùng cảm thấy một niềm hân hoan, ngây ngất tuyệt vờilàm cho họ không dám mở lời, tuy họ đang có nhiều, rất nhiều chuyện để nói vớinhau nhưng họ sợ cất tiếng lên Hạnh Phúc sẽ giật mình, vỗ cánh. Mary ngờ ngợ,tưởng đang mơ, giấc mơ mà nàng không bao giờ dám ngờ có một ngày trở thành sựthật.
Cho đến một lúc Jean cất giọng ồm ồm hát:
- Tay trong tay ta bước lên đường,
Hạnh phúc trải dài như thảm cỏ dưới chân...
Và cô gái chưa kịp hỏi anh học được câu hát văn vẻ đó ở đâuthì anh đã ngừng lại, nheo mắt, bảo người yêu:
- Này! Trước mặt cha xứ cứ tình thật khai ngay nhé? Đừng cónói "Thưa cha, con đang đi dạo trên đồng thì anh ta đến, bắt cóccon", nghe chưa?
Lần này, những tiếng cười của đôi bạn trẻ lại lanh lảnh vanglên tưởng như không dứt, vì họ biết rằng Hạnh Phúc ngay trong lòng họ, ngayđây!
Sàigòn 16-11-70
MINH QUN - MỸ LAN
-- Hết --