
thế giới kỳ bí đáng sợ nhưng lại quen thuộc vớicon người cạnh nàng. Sự im lặng làm Mary ngạt thở, nàng hỏi lên:
- Ta sẽ đi đâu?
- Không lâu đâu, bờ bể Cornouailess sẽ được canh phòng cẩn mật,nhưng nhờ trời hôm nay thì chưa, chưa đâu. Dọc theo bờ đá từ Boseastle đếnHartland chỉ có lũ chim rừng và hải âu. Mary! Tôi biết cô không muốn nghe tronglúc này đến hai tiếng tàu bè, nhưng chúng ta sẽ dùng thuyền bể để rời xứ...
- Nghĩa là ông đưa tôi ra khỏi nước Anh?
- Còn biết cách nào khác bây giờ? Từ đây, Cha Davery sẽ rờibỏ giáo hội mà trở về đời sống của kẻ... suốt đời lẩn trốn. Nhưng Mary ạ, cô đừnglo : Cô sẽ thấy nhiều cảnh đẹp ở Tây-ban-nha, ở Phi châu, nếu cô muốn, cô sẽ đượcdẫm chân trên cát nóng sa mạc. Cô muốn đi đâu, tôi cũng chiều cô... Ủa! sao côcười? Cô định chế giễu tôi? Hay cô cho là tôi nói dối?
- Không! Tôi cười vì những điều vô lý ông vừa đề nghị. Ôngquên rằng hễ có dịp là tôi tố cáo ông ngay, hay sao?
- Cô quên chứ đâu phải tôi quên; đây không phải là miền namcủa cô: Helford dọc theo bờ sông, làng nọ tiếp nối làng kia. Đây khác hẳn: miềnbắc cũng hoang vu như đồng hoang, cô sẽ không còn thấy khuôn mặt người nàokhác, ngoài khuôn mặt tôi cho đến hải cảng nào mà tôi quyết định dừng ngựa lại.
Mary gặng:
- Như thế, có gì chứng tỏ rằng khi rời Anh quốc, đến Phichâu hay đi đâu nữa, tôi có thể trở thành bạn một kẻ sát nhân như ông?
- Tôi tin là lúc đó cô đã quên...
- Quên cả việc ông giết dì tôi?
- Phải, và cô còn quên nhiều việc khác nữa: đồng hoang mandã, lữ quán Giao Mai, quên cả những giọt nước mắt trên đường Launceston, cả gãcon trai trộm ngựa và nụ hôn đầu của gã đã làm xao xuyến tim cô...
- Ông quá chủ quan...
- Không đâu! Tôi biết rõ các cô, tôi biết rõ giấc mơ của cáccô gái. Rồi cô xem, tôi hơn em Joss, tên trộm ngựa, về điểm này. Cô sẽ thấy. Đừngnhíu mày, đừng tỏ vẻ kinh tởm tôi kẻo rồi đến khi cô hối hận thì quá muộn!Mary!
Mary quay đi để khỏi thấy khuôn mặt người trên ngựa cạnh cô.
Đôi ngựa tiến tới chậm chạp, bóng tối dày đặc quanh họ, thỉnhthoảng ngựa dừng lại bối rối, sợ hãi: mặt đất ẩm ướt, lún sâu hơn. Mary khôngthấy đồi núi nữa, nhưng nàng hiểu rằng quanh đây đầm lầy rất đáng sợ. Nàng liếcnhìn người đàn ông. Ông ta chồm mình tới trước như muốn chọc thủng bóng đêm dàykịt. Môi mím chặt, ông ta cũng hiểu rằng bất trắc, hiểm nguy đang đón đợi mình.
Mary nóng bừng tuy nàng đang lạnh cóng: nàng đã thấy đầm lầygiữa ban ngày; những bụi cỏ nâu lung lay trước gió như mời mọc nhưng trong nháymắt đã chôn trọn một con heo rừng ngu dại tham ăn rồi mặt nước đen ngòm lại hiềnlành, cỏ nâu bên trên lại mời mọc...
Mary biết ngay cả dân sống trong đồng hoang cũng vẫn lạc bước,sa chân...Nàng đâu quên rằng Matt...anh ruột của Jean đã chết đuối trong lầy?Phải! Người đàn ông, bạn đồng hành bất đắc dĩ của nàng thông thuộc đồng hoang,từng đường ngang nẻo tắt, nhưng vẫn không có nghĩa là hắn không lầm lẫn, nhấtlà trong đêm tối mịt như thế này.
Người đàn ông giở mũ ra để dễ thấy hơn, hết quay phải lạiquay sang trái dò đường. Sương bay là là trên mặt đất, sương lượn lờ ngang mìnhngựa đầu người. Sương bám vào tóc, vào áo...Trong giây lát, sương mù làm thànhmột bức màn trắng toát chắn ngang mắt hai người.
Người đàn ông kéo dây cương cho ngựa đứng lại. Hai con vậtrun rẩy hí vang lên.
Ông ta kiên nhẫn đợi, cất tiếng nói với Mary tuy không thấynàng đâu:
- Kiên nhẫn chút nữa, sương ở đồng hoang rất mau tan !
Nhưng cả hai đợi mãi, sương không tan loãng tí nào. Lờ mờsau lưng nàng, Mary quay lại thấy bộ mặt ông ta trắng toát như bộ mặt mạ bằngsương. Giọng ông ta chua chát:
- Chúa của cô không giúp tôi chăng? Nhưng nếu quả thế, Chúacũng không nên quên rằng cô đang bị buộc dính cạnh tôi, cô sẽ cùng số phận vớitôi, kia mà! Dù sao, sương mù quái ác này không tan trước rạng đông, đành chờ vậy!
Mary im lặng. Hy vọng như bừng lên trong tim nàng, nhưng đồngthời, cô gái lại cũng nhớ ra rằng sương mù là kẻ thù của thợ săn cũng như con mồi!
Người đàn ông kéo cương ngựa bất ngờ, giục đi về phía trái,tiến lên chỗ đất cứng hơn, ngựa đạp trên đá. Sương mù vẫn bao phủ xung quanh.
- Đêm nay chúng ta dừng nghỉ lại đây. Tối nay, cô chịu khóngủ trên giường đá vậy. Ngày mai sẽ lên đường. Đây là Roughton.
Ngựa lộc cộc lên đồi, chậm chạp. Một chốc sau, Mary đã ngồitrong hốc đá. Nom nàng tựa một bóng ma trong tấm áo choàng. Cô gái cố thu mìnhlại, đầu gối co dưới cằm, hai tay vòng quanh hai chân mà khí lạnh vẫn thấm vàotận xương cô.
Hai con ngựa nép cạnh nhau bên vách đá tìm hơi ấm của nhau,chừng như chúng cũng thấy sợ hãi nên chốc chốc lại quay đầu nhìn chủ bằng nhữngcon mắt lo âu.
Người đàn ông ngồi cách cô gái cỡ hai thước thỉnh thoảng lạiđưa mắt nhìn nàng như muốn gợi chuyện, nhưng Mary tránh cái nhìn ấy, giữ vẻ lạnhnhạt xa vắng làm ông ta ngượng ngập:
- Cô nên ngủ đi cho khoẻ. Đường còn dài và vất vả lắm đó,Mary!
- Tôi không buồn ngủ...
Mary trả lời vắn tắt. Thật ra, cô gái không dám ngủ, cô luônphải đề phòng. Im lặng, im lặng một cách nặng nề, khó thở đầy đe dọa. Chỉ có tiếnggió rít qua khe đá, tiếng gió tợ như