
hang. Giang đang lúi húi nấu bếp.
- Cô xem hình như bà Hồ Điểu đã tỉnh và nói được rồi ...
- Vâng. Lúc cô ngủ, thỉnh thoảng bà lại niệm chú. Cứ để mặc bà ấy.
- Em nấu gì thế ?
- Nấu cháo. Bà và cô chắc cũng cần ăn chút gì cho đỡ đói chứ.
Gia nhân bà Hồ Điểu đến nơi hốc đá thì trời đã xế chiều. Tuy đã tỉnh và
cử động được tay chân nhưng bà vẫn chưa nhận ra ai với ai cả. Họ chặt
cây và lấy áo làm tạm một cái cáng khiêng và về làng. Oa Tử cũng theo
về. Nàng bảo Giang:
- Cô muốn trở lại chùa Tiểu Sơn đợi tin tức của thầy em.
Giang nhìn nàng nghi ngại, nhưng cũng gật. Thu qua, đông tới rồi lại sang xuân.
Tháng tư năm ấy, hành khách đứng chờ tàu trên bến Sakai đông nghẹt.
Thạch Đạt Lang cũng là một trong số những hành khách đáp tàu đi Kokura,
nhưng còn bịn rịn vì cuộc tiễn đưa của các thân hữu trong một lữ quán
trên bến.
Cổ Huy Đạo, Vương Chính đều có mặt. Hải Chính Hành không đến được vì
bệnh, ủy cho thứ nam Hải Tụ Khuê đi tiễn. Tụ Khuê lại dẫn vợ, một giai
nhân tuyệt sắc ở xóm Liễu đi theo. Cả bọn ra bến. Bao con mắt đổ dồn cả
vào trang giai nhân tuyệt thế.
- Chà ! Con người mới đài các làm sao ! Giai nhân này là ai vậy ?
- Yến Nương đấy !
- Phải Yến Nương, danh kỹ quán Lạc Thiên ngày trước chăng.
- Chính thị.
- Không phải.
Kẻ cho rằng đúng, người bảo sai. Thạch Đạt Lang không nhận ra cũng chẳng lấy gì làm lạ vì nàng này là Tiểu Yến Nương, không phải Yến Nương ngày
trước. Chẳng ai biết nàng Yến trước đi đâu, còn độc thân hay đã xuất
gia, vì đã lâu nàng chẳng được ai nhắc đến. Trong nếp sống phù du nơi
xóm Liễu, hoa nở rồi tàn, thời gian đi mau lắm.
Yến Nương ! Cái tên gợi lại bao kỷ niệm trong lòng Thạch Đạt Lang. Những đêm tuyết xuống đầy trời như mai rụng ... Mùi thơm của gỗ củi mẫu đơn
... Cây đàn tỳ bị vỡ...
- Thấm thoắt thế mà đã tám năm ! Cổ Huy Đạo than tiếc. Tám năm không gặp tráng sĩ. Chóng quá !
Thạch Đạt Lang lặp lại như trong giấc mơ:
- Ừ nhỉ, tám năm rồi ! Chẳng biết những năm tháng đó chúng đi đâu ?
Hắn bỗng có cảm giác lần đi này đánh dấu một khúc quanh quan trọng trong đời hắn. Thạch Đạt Lang đến Kokura, tỉnh Buzen, nơi hắn sẽ đương đầu
với Giang Biên Liễu Cát Xuyên Mộc trong một cuộc tranh tài về kiếm thuật và nội lực. Cuộc tranh tài này đã được chuẩn bị từ lâu do sự thúc đẩy
của Điền Xán Quang.
Kể từ ngày Cát Xuyên Mộc được thu nạp vào làm đệ nhất giảng viên trong
Kiếm pháp giảng tập bộ Ở dinh Hòa Giả, ai cũng biết cuộc đối đầu này rồi ra không thể nào tránh được.
Đối với Thạch Đạt Lang, đây là một cuộc tranh chấp phi lý và phù phiếm
nhưng hắn không thể từ chối nếu không muốn chịu những tiếng thị phi của
võ lâm và những lời chê trách của những người đã thành tâm giúp đỡ hắn.
Như giọt dầu bị cuốn theo bánh xe của một guồng máy lớn, Thạch Đạt Lang
phải tuân theo những thế lực và tiêu chuẩn khắt khe của xã hội thời đó.
Được mọi người tôn vinh, Thạch Đạt Lang cảm thấy ngượng ngùng. Hắn chẳng ngờ và cũng chẳng bao giờ muốn được coi như thần tượng của ai. Sống
trong một khung cảnh luôn luôn chỉ nghe những lời khen lao, xưng tụng,
Thạch Đạt Lang sợ hãi không nhìn thấy hoặc không dám nhìn những khuyết
điểm của mình. Có người đã nói:
“Nếu cứ ngồi trước đèn, nhìn bóng mình trên tường, thấy bóng mình to,
lâu dần tưởng mình cũng to như thế”. Làm anh hùng cho thiên hạ ngưỡng mộ không phải là mục đích của Thạch Đạt Lang, bây giờ hay những năm sau
này nữa.
Thực ra, thắng hay bại, hắn chẳng quan tâm. Giai đoạn đi tìm gặp hảo thủ để thử thách tài năng, phân định hơn kém, đã qua rồi. Hắn muốn dành
nhiều thì giờ trong việc trau dồi kiếm học, dùng lưỡi kiếm như một
phương tiện để bảo vệ xã hội được tốt đẹp hơn. Chiếc áo đen rộng tay hắn đang mặc là do thân mẫu Cổ Huy Đạo khâu cho, đôi dép cỏ hắn đi, chiếc
nón nan hắn đội của Hà Chu Cát Tỉnh tặng, thanh kiếm đeo bên sườn:
quà của Vương Chính. Cơm hắn ăn, nhà hắn ở ... tất cả đều là do công lao của những người hắn quen biết hay không quen biết, hắn có bổn phận phải đền đáp những công lao ấy.
Sự tranh thắng sắp tới sẽ là cuộc tranh thắng cuối cùng. Sau này, nếu
chết thì thôi, nếu còn sống, lưỡi gươm hắn sẽ không bao giờ được dùng
vào những hành động vị kỷ và phù phiếm như thế nữa mà sẽ phải phục vụ
cho một mục đích cao cả khác.
Tàu sắp nhổ neo, chân sào đã ra giục khách. Giờ chia tay của một giang hồ lãng tử như hắn, thế mà cũng bịn rịn.
Thạch Đạt Lang cúi đầu tạ Ơn những lời chúc bình an lần chót. Bình an ! Bình an !
Thạch Đạt Lang mỉm cười. Hắn đã chọn cuộc sống chẳng bình an, chúc làm gì những lời ngô nghê ấy !
Tàu nhổ neo. Cánh buồm căng phồng trước gió. Sườn tàu sóng vỗ dạt dào
tung bọt trắng xóa. Như cánh chim hải âu bay ra biển rộng, con tàu lướt
nhanh trên mặt nước xanh màu lục dưới trời lấm tấm sao.
Khách tiễn chân lục tục ra về gần vãn thì có người hối hả chạy đến. Thấy tàu đã ra khỏi bờ khá xa, gã giậm chân bứt tóc:
- Thật đáng giận ! Trễ mất rồi ! Đáng lẽ ta nên đến ngay mới phải.
Hỏi ra mới biết là Lâm Bằng. Cổ Huy Đạo nói:
- Phải chăng tráng sĩ đến tiễn Thạch đại hiệp ?
- Dạ phải. Tiế