XtGem Forum catalog
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327624

Bình chọn: 7.5.00/10/762 lượt.

gì nữa. Nghe những lời thăm hỏi ân cần và trước những cử chỉ tuy nhỏ nhặt nhưng nặng ý quan hoài của bà:

đắp thêm cho nàng tấm chăn, giúp nàng sắc siêu thuốc, Oa Tử cảm động đến rơi lệ. Nàng thầm cảm ơn đức Bồ Tát đã chấp nhận những điều nàng khấn

nguyện, cảm hóa bà trở thành một người khác. Dân làng đều lấy làm lạ.

Một con người trước đây ngang bướng và độc đoán nhất họ đột nhiên trở

nên nhu hòa phúc hậu khác thường, ai ở gần cũng mến.

Ở cái tuổi mà sống thêm được ngày nào cảm ơn Trời Phật ngày ấy, bây giờ

bà Hồ Điểu mới biết thế nào là yêu thương và thông cảm nỗi bất hạnh của

kẻ khác. Bà lấy thế làm sung sướng và hãnh diện. Dù không có Mãn Hà Chí ở bên, nỗi cô đơn cũng bớt dần, sắc mặt bà mỗi ngày một thêm rạng rỡ. Có

người đã lâu không gặp, thấy bà, bỗng ngạc nhiên thốt:

“Ủa, bà Hồ Điểu đấy ư ? Sao bây giờ coi tươi tắn quá !”. Bả chỉ cười

khanh khách. Trước kia ở làng ra đi, tóc bà hoa râm, bây giờ soi gương

đã trắng như tuyết.

Nhưng bà tự nhủ:

“Chẳng cần. Miễn lòng ta thanh thản không tì ố là ta mãn nguyện”.

- Ngươi có lạnh không, Oa Tử ?

Ngồi trong khoang thuyền, bà Hồ Điểu cầm tay Oa Tử, trìu mến.

- Không, con không lạnh. Nhưng bà cũng nên cẩn thận. Về chiều, ngoài bãi thường có sương, trời ẩm dễ sinh phong thấp lắm.

- Ừ, ta biết chứ ! Để đi thêm đôi tất vào rồi nhóm lửa nấu cái gì ăn chứ. Ngươi muốn ăn gì, Oa Tử ?

- Con không đói.

- Không đói cũng phải cố ăn một chút để lấy sức. Tàu đến, thằng Kinh Tử thấy ngươi gầy yếu thế này, nó buồn lắm đấy !

Bà vẫn không bỏ thói quen gọi Thạch Đạt Lang bằng Thạch Kinh Tử.

Oa Tử nhìn ra khơi, cố ngăn giọt lệ xúc động.

Người lái đò bước vào khoang, tay xách ấm nước. Bà Hồ Điểu hỏi:

- Tàu đi Kokura đã sắp đến chưa ?

- Chưa đâu, lão bá ! Trời lặng gió thế này làm sao đi nhanh được. Chắc phải khuya mới tới.

Oa Tử thở dài:

- Lâu quá nhỉ ! Thằng Giang đâu bà ?

- Ta bảo nó ra bến đón hễ tàu đến thì về báo. Chắc bây giờ nó còn ở đấy.

Trên bến bắt đầu rộn rịp. Cùng với những người lui tới đưa đón thân nhân hoặc nhận gửi hàng hoá, Lâm Bằng cũng có mặt từ trưa. Một số khác, nghe đồn sắp có cuộc tranh phong giữa hai tay kiếm sĩ danh tiếng đương thời

là Thạch Đạt Lang và Cát Xuyên Mộc tại Buzein thì nổi lòng hiếu kỳ muốn

được tận mắt trông thấy một trong hai tay danh kiếm ấy, nên hộp nhau lại tại lữ quán độc nhất trên bến để chờ đợi. Lại có nhà mạnh thường quân

vì nghe danh và ái mộ Thạch Đạt Lang đã lâu, đặt sẵn tiệc rượu khoản

đãi. Bến Shikama vì thế lần này khác với những lần trước, ồn ào náo

nhiệt hơn. Ai cũng chờ đợi, mong ngóng. Thuyền nhỏ đổ về như lá tre.

Để tránh những con mắt tò mò nhòm ngó, bà Hồ Điểu và Oa Tử cứ ở rịt dưới đò, chờ Giang trở về báo tin.

Nhưng chờ mãi chẳng thấy gì. Bóng chiều đã ngả, phương tây trời đỏ khé

chuyển sang tím nhạt rồi chẳng bao lâu chỉ còn vệt sáng dài phân cách

chân trời với mặt biển.

Những tàng thông trên ghềnh đá cao bắt đầu ngả màu đen xẫm. Gió chiều

nhè nhẹ gợn sóng lăn tăn, rải rác trên vài con thuyền đã thấy lên đèn:

những chấm sáng màu cam lúc ẩn, lúc hiện nhấp nháy.

- Hay chúng ta đến lầm ngày ?

- Không đâu ! Đúng hôm nay đấy. Tôi đã sai người đi hỏi tin tức, đại lý

họ cho biết tàu nhổ neo chiều qua dời bến Sakai. Chắc trễ vì không có

gió, phải chèo tay đấy thôi.

Bỗng có kẻ hô lớn:

- Kia kìa ! Tàu đến kia kìa !

Mọi người nhốn nháo trông ra. Xa tít ngoài khơi, quả nhiên thấy hiện lên trên nền trời xanh thẫm một chấm đen nhỏ.

Giang hốt hoảng chạy về. Chưa vào hẳn trong khoang, nó đã gọi giật giọng, thở hổn hển:

- Bà Hồ Điểu ! Cô Oa Tử ! Tàu đến ! Tàu đến rồi !

Oa Tử tung chăn ngồi dậy. Bà Hồ Điểu cũng lật đật:

- Đâu ? Đâu ? Phía nào ? Tối quá, ta chẳng trông thấy gì cả. Ra ngoài khoang xem sao !

- Vâng ! Vâng !

Trong lúc vội vàng, Oa Tử run lật bật suýt ngã.

- Cẩn thận ! Oa Tử, đưa tay đây ta đỡ.

Bà Hồ Điểu bảo Giang, mỗi người một bên, vực Oa Tử lên trên sạp.

Ngoài kia, trên mặt biển đen ngòm, dưới ánh sao mới mọc, chấm đen cứ to dần cho đến khi hiện ra lờ mờ một cánh buồm lớn.

- Đấy ! Tàu của sư phụ, cô có trông thấy không ?

Oa Tử gật đầu rồi bảo:

- Bác lái đâu, chèo ra đón tàu đi !

Nhưng người lái đò đáp:

- Vội gì cô ! Kìa đã có vô số người chèo thuyền ra đón rồi kìa.

Giang cũng phụ họa:

- Phải rồi ! Thế nào rồi tàu cũng cập bến. Bây giờ cô ra, người ta nói.

Vả lại làm sao sư phụ xuống thẳng đò này được, phải tiếp đón những người kia trước đã chứ !

Oa Tử gắt khẽ:

- Em thì cứ nghĩ thế ! Như vậy ta cứ đợi trên bờ có hơn không ?

- Cô không biết miệng thiên hạ hay đồn đại lắm. Cô yên tâm, thế nào em cũng tìm cách thông báo để sư phụ biết, đến đây gặp cô.

Nói đoạn, không đợi trả lời, Giang nhảy vội lên bờ lẩn vào đám đông cầm đèn đứng lố nhố trên bãi.

Bà Hồ Điểu gật đầu cho là phải:

- Thằng Giang nó nói đúng đấy. Con cứ ở đây. Bà thấy con còn yếu lắm, chẳng nên xông xáo.

Nghe lời, Oa Tử bước vào khoang. Xúc động, hồi hộp khiến nàng cảm thấy

tức thở, ngực nóng ran. Cơn ho ở đâu kéo đến, Oa Tử húng hắng rồi rũ

rượi, mặt trắng bệch.

Qùy bên cạnh, bà Hồ Điểu dù