
ng tay vuốt ngực nàng nhè nhẹ.
- Lại ho rồi ! Ta đã bảo ngươi chớ nên lo lắng thái quá, thế nào rồi nó cũng tới mà.
Nằm xuống đây nghỉ một chút đi.
Bà đỡ Oa Tử nằm xuống, kéo chăn đắp. Nắm tay bà lão, bàn tay nhăn nheo
điểm những vệt đồi mồi lấm tấm, trong lòng bàn tay gầy guộc của mình,
nước mắt Oa Tử bỗng trào ra thấm ướt cả gối.
- Cảm ơn bà ...
Oa Tử nghiêng đầu nhìn qua khung cửa sổ. Con tàu nằm im bất động, thuyền nhỏ vây quanh chẳng khác gì một con cá voi khổng lồ mắc cạn bị những
con cá con xông đến rỉa thịt.
Đợi mãi không tin tức, bà Hồ Điểu sốt ruột bảo:
- Oa Tử, ngươi cứ nằm đây để ta lên bến xem có chuyện gì mà thằng Giang đi lâu thế !
Một mình trong khoang thuyền vắng vẻ, Oa Tử ngồi dậy, sửa xiêm áo ngay
ngắn rồi thắt lại dây lưng. Nàng thò tay ra ngoài mạn thuyền cầm nhúng
nước chải đầu và buộc tóc lại gọn ghẽ sau gáy bằng một sợi lụa đỏ. Rồi
soi gương, phớt nhẹ chút phấn hồng lên má, đoạn ngồi bó gối đăm đăm nhìn con tàu ngoài xa.
Nàng phải nói gì với Thạch Đạt Lang nhỉ. Phân vân quá ! Giờ phút này
biết nói gì đây ? Những ngày sắp tới là những ngày quyết liệt, Oa Tử
chẳng muốn có những lời nói hoặc cử chỉ khiến lòng Thạch Đạt Lang phải
mềm yếu. Nàng tin ở Thạch Đạt Lang, ở tài năng của chàng, nhưng biết
đâu, ờ biết đâu đấy, một ý nghĩ về nàng khiến Thạch Đạt Lang phải phân
tâm trong lúc nguy cấp ... Trời ơi ! Nếu Thạch Đạt Lang thất bại, nàng
sẽ đau khổ biết chừng nào, sẽ hối hận biết chừng nào ... Lúc ấy chỉ còn
một cách ...
Chết ! Chết để chuộc lại lỗi lầm ... Suối vàng sẽ là nơi gặp mặt ...
Nhưng ... nhưng đã bao lâu rồi, nàng có dịp nào bày tỏ nỗi lòng với
Thạch Đạt Lang đâu ? Kể từ khi rời thác Phu Phụ ngày ấy, Thạch Đạt Lang
bỏ đi, chẳng biết có hiểu nàng không ? Nàng thì không bao giờ quên được
nối băn khoăn lo lắng đến hốt hoảng của người tình khi nàng cố gắng từ
chối sự cưỡng ép, không để chàng bị ràng buộc bởi những trách nhiệm khác ngoài kiếm đạo.
Bao nhiêu nước chảy qua cầu ... bao nhiêu biến cố ... Oa Tử đắm mình
trong giấc mộng. Trong bóng tối, tiếng muỗi vo ve, Oa Tử không để ý cho
mãi đến khi có tiếng chân bước ngoài mũi thuyền, nghe giọng Giang nói
với bà Hồ Điểu nàng mới sực tỉnh.
- Bà Hồ Điểu ! Hỏng rồi !
- Hỏng rồi ? Hỏng cái gì ? Mày nói gì mà khó hiểu vậy ?
- Thì khoan đã, bà để từ từ con cắt nghĩa.
- Không cắt nghĩa gì cả. Sao mày đi lâu thế ? Thằng Kinh Tử có đến không ?
Bực tức, Giang đáp sẵng:
- Không !
- Không ? Nó không đến hả ?
- Không ! Tàu không cập bến mà cũng chẳng có ai lên bờ cả.
Bà Hồ Điểu trố mắt nhìn Giang, đoạn liếc vào trong khoang thuyền rồi nghĩ sao bà kéo tuột Giang lên bờ.
- Này Giang ! Khe khẽ chứ. Nào bây giờ nói ta nghe chuyện gì xảy ra thế ?
- Tàu chỉ đậu ngoài xa để chuyển hàng xuống thuyền nhỏ mang vào bờ thôi, vì đêm nay ít hàng. Họ bảo đã trễ rồi phải đi gấp.
- Thế còn thằng Kinh Tử ?
- Có hai người đã chèo thuyền ra gặp để mời ông vào quán, nhưng ông từ chối.
Ông nói có việc cần phải theo tàu đi ngay.
- Sao mày không theo ra ?
- Con biết họ đi lúc nào mà theo ! Họ về kể lại mới biết chứ !
Bà Hồ Điểu ngẩn người. À, thì ra thế ! Nhưng biết nói sao với Oa Tử đây ! Lúng túng, bà bảo Giang:
- Hay gọi lái đò bảo họ chèo thuyền theo ?
- Trễ rồi bà ạ ! Kìa bà trông, tàu đã ra xa rồi còn gì !
Bà Hồ Điểu tần ngần đứng lặng. Lúc sau, đẩy Giang xuống thuyền trước:
- Mày xuống trước đi, ta đi sau ! Nói cho Oa Tử biết chuyện xảy ra như
thế, ta chẳng có can đảm nói với nó đâu ! Mà kheo khéo nhé, kẻo nó thất
vọng quá lại tăng thêm bệnh.
Vào trong khoang, đã thấy Oa Tử dậy từ bao giờ. Nàng ngồi dựa mạn thuyền, mắt nhìn vào quãng không như kẻ mất hồn.
- Cô Oa Tử !
- ...
- Cô thấy trong người thế nào ? Sao không nằm nghỉ ?
- Thầy em không đến phải không ?
Giang giật mình:
- Dạ, không ! Nhưng sao cô biết ?
- Cô nghe rõ hết cả rồi !
Nàng quay mặt ra, nước mắt ràn rụa:
- Buồn quá nhỉ ! Cứ nghĩ chàng gần như thế mà cô chẳng được gặp.
Bà Hồ Điểu cũng vừa tới ngồi xuống bên. Bà cầm tay Oa Tử và chùi nước mắt cho nàng.
- A di đà Phật ! Số mệnh cả con ạ, chẳng nên buồn làm gì. Can đảm lên, còn mấy ngày nữa kia mà. Bà đã tính rồi.
- Bà tính sao ?
- Ta sẽ thuê thuyền đi đến tận Kokura. Bà cũng có vài điều muốn nói với nó.
Oa Tử gật đầu. Đột nhiên, nàng thấy dậy lên trong lòng một ao ước ghê
gớm muốn được gần Thạch Đạt Lang, kể cho chàng nghe hết nỗi niềm tâm sự
để đánh tan những ngộ nhận có lẽ chàng vẫn ấp ủ từ bấy lâu nay. Dù sống
hay chết, nàng cũng phải nói.
Nếu Thạch Đạt Lang thắng thì hay, bằng không ... bằng không ... nàng sẽ
tự tay thu nhặt di hài của chàng đem về Miyamoto chôn cất. Rồi sau đó sẽ theo chân chàng về bên kia thế giới, cùng người yêu đoàn tụ đời đời ...
Nghĩ đến đấy, Oa Tử mỉm cười, đôi má ửng hồng. Nàng lại thấy phấn khởi,
máu nóng chạy rần rần trong huyết quản, như xưa kia lúc mới đôi tám,
nàng đã trèo lên cây đại bách sau chùa Tiểu Sơn cắt dây trói cứu Thạch
Kinh Tử trong một đêm dông bão.
Và ở đâu, cơn ho lại kéo đến, sặc sụa, rũ rượi khiến Oa Tử gục xuống ! Kokura v