Disneyland 1972 Love the old s
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327672

Bình chọn: 8.00/10/767 lượt.

c rằng tiểu nhân tới quá trễ.

- Không sao. Vài ngày nữa lại có chuyến khác, ngại gì !

- Tiểu nhân có ý muốn cùng đi với Thạch huynh.

- Ồ ! Thì ra tráng sĩ có liên hệ ...

- Dạ phải. Thạch Đạt Lang đã nhân tiểu nhân làm nghĩa đệ ; tuy thế,

trong thâm tâm, tiểu nhân coi ông như sư phụ. Xin thứ lỗi, dám hỏi tiên

sinh phải chăng là Cổ Huy Đạo, ngoại hiệu Kim Phong ...

Cổ Huy Đạo cười, vỗ vai Lâm Bằng:

- Phải phải ... Thế tráng sĩ cũng biết đến tiện danh đấy ! Vậy ta vào trong quán này uống trà đi. Ở đây gió đã lạnh.

Trong quán, không khí ấm áp dễ chịu. Hai người chọn một chỗ gần bếp lửa. Trà bánh mang ra, câu chuyện thêm đầm ấm, thẳng thắn. Lâm Bằng nói:

- Chuyến đi này của Thạch huynh thật là chuyến đi quyết định. Tiểu nhân

không tin Giang Biên Liễu có thể thủ thắng được. Nhưng ...

Hắn có vẻ ngại lời. Lát sau nói tiếp:

- Việc đời biết sao mà nói trước. Trong trường chiến đấu, đã là kiếm sĩ

ai cũng phải trải qua những trận một mất một còn như thế. Một chút rủi

may đủ định được thành bại...

Cổ Huy Đạo nghiêm trang:

- Lão phu tưởng tráng sĩ chẳng nên lo ngại quá. Thạch đại hiệp xem ra thoải mái và tự tin lắm.

- Tiểu nhân chẳng ngờ gì điều ấy nhưng Giang Biên Liễu không phải tay

vừa. Từ khi vào phục thị trong dinh Hòa Giả, nghe nói những chiêu kiếm

của hắn càng ngày càng tinh thục đến Đạo Uẩn cũng phải e dè. Không những thế, hắn lại còn khai triển nhiều chiêu thức lạ lùng khác nữa.

Cổ Huy Đạo gật gù:

- Lại càng chứng tỏ cuộc chiến sắp tới gay go, đáng xem lắm. Một cuộc

tranh phong giữa một kỳ nhân về kiếm thuật, tuy hơi hợm hĩnh, với một

người thường. Tráng sĩ nghĩ thế nào ?

- Tiểu nhân không cho Thạch Đạt Lang là một người thường.

- Thế mà hắn là người thường đấy. Tự thấy không có điều gì phi thường,

hắn đã luôn học hỏi, khép mình vào kỷ luật với một nghị lực vô biên để

tự cải hoán. Từ một kẻ nông phu dốt nát, cục cằn, hắn đã trở thành kiếm

sĩ tài năng, dũng lược không ai phủ nhận được. Thấy thế người ta cho hắn là siêu phàm, có tài năng thiên phú. Chẳng qua họ muốn che đậy, biện

minh cho sự hèn nhát của họ mà thôi.

Lâm Bằng nhìn Cổ Huy Đạo. Con người tóc bạc hoa râm, phong thái tiêu

diêu, thích hưởng nhàn, tránh những bon chen của cuộc sống mà lại nói

thế ư ? Ông tự trách mình hay ngầm ý dạy ta một bài học ? Dù thế nào đi

nữa, hắn đã lý hội được ý nghĩ.

Lâm Bằng cúi đầu thật thấp:

- Xin đa tạ tiền bối.

Đàm đạo hồi lâu, biết thêm được nhiều điều mới lạ về thân thế Thạch Đạt

Lang, hắn thấy những nhận xét của Cổ Huy Đạo quả có đúng. Đêm khuya dần, tiếng ồn ào ngoài bến đò đã giảm. Lâm Bằng cáo từ nhà danh sĩ kiếm học, trở về phòng trọ. Hỏi thăm chủ quán, được biết tàu đi Kokura, nếu thuận buồm xuôi gió ít nhất cũng phải mất hai ngày đêm mới đến, hắn nẩy ý

nghĩ muốn đi đường bộ để theo kịp Thạch Đạt Lang.

- Ông quán xem nếu đi đường bộ thì có cách gì đuổi kịp tàu không ?

- Khó lắm ? Phải vượt qua ba cái đèo cao, vất vả và mất nhiều thì giờ. Nhưng để coi, chắc cũng có cách chứ !

Ngừng một lát, ông gật gù tiếp:

- Tàu này thường cập bến Shikama đổ hàng. Nếu theo đường tắt đến đó trước khi tàu cập bến thì may ra có hy vọng.

- Bến Shikama ở đâu, có xa không ?

- Shikama là một vịnh nhỏ cách đây vài chục dặm về hướng nam. Ven vịnh

có cái bến cùng tên. Đi Kokura, thế nào tàu cũng phải qua đấy, nhưng quý khách phải đi ngay mới kịp.

Lâm Bằng mừng rỡ, bảo lấy cho ít thực phẩm khô, trả tiền rồi hối hả lên đường theo lời chỉ dẫn của chủ quán.

oo Vịnh Shikama hôm ấy gió êm, biển lặng. Mặt nước phẳng lì như tấm

gương trong, phản chiếu màu da trời xanh biếc. Chỗ nước sâu bên ghềnh

đá, một con sứa trắng phau bơi lờ lững. Cảnh vật êm đềm khiến Oa Tử cũng dịu được phần nào nỗi lòng khắc khoải.

Cùng đi với nàng trên chiếc đò nhỏ đón Thạch Đạt Lang có bà Hồ Điểu và Giang, cả hai lòng bồn chồn chẳng kém gì Oa Tử.

Bà Hồ Điểu từ khi được gia nhân khiêng về làng săn sóc, chẳng bao lâu đã bình phục. Sức khỏe bà vẫn như xưa nhưng tính tình thì thay đổi hẳn.

Từ khi biết được Oa Tử đã cứu mình thoát chết trong hốc đá, bà nhìn nàng bằng cặp mắt khác. Bà triệu tập cả họ lại, tỏ lòng sám hối về những

việc đã làm và tuyên bố hủy lời hứa hôn của Mãn Hà Chí với Oa Tử. Không

những thế, bà còn công khai bày tỏ lòng biết ơn Oa Tử và muốn nàng kết

duyên với Thạch Đạt Lang, người mà bây giờ bà cho là xứng đáng với nàng

nhất.

Chỉ tiếc Oa Tử không còn được như trước. Sau trận mưa ngày hôm đó, nàng

bị cảm lạnh cứ ho khan. Vốn tạng người yếu đuối, lại phải dùng sức quá

độ, bệnh cũ của Oa Tử tái phát, sức khoẻ mỗi ngày một suy giảm.

Sư cụ chùa Tiểu Sơn thương tình dành cho một phòng nhỏ sau hậu liêu,

cạnh phòng dệt như trước và để nàng tùy tiện thong dong ngày hai buổi

sớm hôm đèn nhang cúng Phật.

Oa Tử gầy đi nhiều, da mặt trắng xanh, đôi mắt đăm chiêu u uẩn càng tăng thêm cốt cách thanh tú khiến nàng có một vẻ đẹp siêu thoát ai thấy cũng phải não lòng. Hàng ngày, bà Hồ Điểu lui tới chùa lễ Phật, nhân tiện

thăm nom Oa Tử.

Thấy bà thương mình như con, ban đầu Oa Tử còn dè dặt, sau không nghi

ngờ