
sợ làm liên lụy đến những người đã để hết tin tưởng bảo trợ
hắn.
Hôm sau, một ngày trọng đông nắng đẹp, Thạch Đạt Lang mặc lễ phục, cưỡi
ngựa tía xuống núi. Dưới mắt khách bàng quan, rõ ràng tương lai đời hắn
đầy rực rỡ, mỗi bước đi của hắn về phía Tôn phủ là một bước đến gần
ngưỡng cửa vinh quang.
Cách cổng Wadakura chừng mươi trượng, thấy bảng đề “hạ mã“, Thạch Đạt
Lang xuống ngựa, trao cương cho mã phu rồi thong thả đi vào. Thông báo
danh tính xong, hắn được mời vào phòng chính trong nghênh khách đường
ngồi đợi.
Phòng rộng thênh thang, tiếp được tới hàng trăm khách chứ không ít và
được mệnh danh là “lan sảnh” vì ngay chính giữa có treo bức họa lan điểu thật lớn.
Thị nữ mang trà bánh tới, nhưng ngoài những kẻ nô tài này ra, đợi mãi
chẳng thấy ai đến tiếp xúc. Lại là người khách độc nhất trong phòng,
ngồi lâu phát chán, hắn đứng dậy đi quanh. Gần chiều, mới thấy một lão
ông bệ vệ bước ra. Tuổi chừng tám chục, tóc bạc như cước nhưng sắc diện
hồng hào trông còn tráng kiện lắm. Ông tự xưng là Vạn Mẫn Chương thuộc
hội đồng trưởng lão được cử đến để nghênh tiếp khách quý.
Thạch Đạt Lang cũng tự khai danh tính, trình sơ qua về dòng họ và tổ
phụ. Nghe xong mỗi câu, ông lại gật đầu, chiếc cằm phì nộn khẽ rung
động.
- Tiểu nhân đến đây theo lời triệu của Tôn phủ. Vậy xin kính cẩn nghe lời chỉ giáo.
- Đa tạ đại hiệp.
Đoạn, dường bối rối phải lựa lời diễn tả một điều khó nói, ông tiếp:
- Mấy hôm trước đây, hội đồng trưởng lão đã xét lời thiền sư Đại Quán đề cử đại hiệp vào một chức vụ thuộc giảng huấn bộ. Đề nghị của hội đồng
đã đệ trình lên Tôn đại gia, tiếc thay ngài không thuận. Sáng nay chúng
ta lại tái trình việc ấy, nhưng vẫn không lay chuyển được ý ngài.
Thạch Đạt Lang cúi đầu nghe, im lặng.
- Tôn gia nói đã một lần tiếp xúc với đại hiệp. Ngài rất có hảo cảm
nhưng vì lý do riêng, không tiện để đại hiệp giữ chức vụ gì trong Tôn
phủ lúc này ...
Thấy Thạch Đạt Lang vẫn cúi đầu, giọng ông trầm xuống, nặng vẻ an ủi:
- Trong cuộc sống vô thường, chuyện xảy ra như vậy không phải là hãn
hữu, đại hiệp chẳng nên quan tâm. Được hay mất, nhiều khi cũng nhờ may
rủi.
Thạch Đạt Lang kính cẩn:
- Đa tạ lão tiền bối, tiểu nhân hiểu.
Vạn Mẫn Chương thì tỏ ý quan hoài. Thạch Đạt Lang, trái lại, mừng vô tả. Hắn cảm thấy như có một quyền lực gì cao hơn quyền lực của Tôn đầu lãnh đã an bài mọi sự để hắn được tự do lựa chọn đường đi, dẫn đến và trao
cho hắn một chức vụ vinh hiển, ích lợi cho dân tộc hơn chức vụ của Tôn
gia nhiều.
Nhìn Thạch Đạt Lang điềm tĩnh, không lộ vẻ xúc động, Vạn Mẫn Chương nghĩ thầm:
“Thật là con người biết tự chu”.
- Được biết ngoài sở trường về kiếm pháp, đại hiệp còn có tài về mỹ
thuật. Giá đại hiệp cho lão phu được chiêm ngưỡng đôi chút tài năng hiếm có ấy thì hay biết mấy.
Xem nét bút, đánh giá được con người. Nếu có dịp trình lên Tôn đại gia,
lão phu chắc ngài có con mắt tinh tế, sẽ thẩm định tác phẩm của đại hiệp không nhầm lẫn. Mong đại hiệp hiểu ý và đừng cho là lão phu ngạo mạn.
Dứt lời, ông đứng dậy nhìn Thạch Đạt Lang lần cuối, nói mấy lời cáo biệt và bước khỏi khách sảnh.
Hiểu rõ thâm ý của Vạn Mẫn Chương, Thạch Đạt Lang mỉm cười. Ông muốn hắn biểu lộ chí hướng trong một tác phẩm, đặc biệt ở trường hợp này, một
tác phẩm nghệ thuật. Được lắm ! Hắn sẽ làm, nhưng không phải nhằm mục
đích được thu dụng như Vạn Mẫn Chương đã gợi ý mà chỉ để bày tỏ ý kiến
mình.
Khi còn nhỏ, Thạch Đạt Lang đã yêu thích nghệ thuật. Cái đẹp bao giờ
cũng làm hắn xúc động. Từ vẻ huy hoàng của buổi bình minh rực rỡ ánh
dương quang đến những bông hoa dại nhỏ li ti cạnh tảng đá rêu phong, mỗi cảnh mỗi vật đều gây cho hắn nhiều cảm xúc. Chỉ tiếc hắn đã không có
được kỹ thuật điêu luyện để diễn tả những xúc động ấy trên giấy như
trong bức tranh “hạt giẻ” của Tống Lương Khải hắn đã xem ở thư phòng Cổ
Huy Đạo năm nào.
Rồi vì lang bạt khắp nơi, không tiện và không có thì giờ vẽ tranh, hắn
chẳng mấy khi tập luyện. Đôi khi nhàn rỗi, không có hứng tạc tượng,
Thạch Đạt Lang lại mang bút mực ra vẽ theo trí nhớ những cảnh hoặc vật
đã gặp. Những nét vẽ ấy thường gò bó, chẳng được tự nhiên và không mạnh
mẽ tung hoành như những đường gươm sắc bén của hắn nên hắn chẳng muốn ai xem và cũng chẳng muốn giữ làm gì.
Hôm nay, bỗng nhiên bị khích động vì lời yêu cầu của Vạn Mẫn Chương mà
hắn coi như một thách thức, Thạch Đạt Lang thấy hứng khởi bừng bừng. Bèn gọi con hầu mang bút mực và màu vẽ đến. Tiện có bức hình phong ở góc
phòng còn trắng, hắn mang đặt cạnh chỗ ngồi. Trầm ngâm một lát, Thạch
Đạt Lang phóng bút vẽ lên đó những hình ảnh ào ào từ trong đầu tuôn ra
như thác lũ. Hắn làm việc nhanh và liên tục, mắt đổ lửa, trong một cơn
sốt cảm hứng tưởng không bao giờ dứt.
Đến khi bình phong không còn chỗ trống và lòng nhiệt thành cũng giảm,
Thạch Đạt Lang rút giấy lụa lau mồ hôi trên mặt rồi thả bút vào bình
nước, đứng lên, không nhìn lại bức họa mà cũng không sửa một nét nào.
Xốc lại quần áo, hắn bước ra cửa. Quay nhìn cánh cổng Wadakura, một câu hỏi bỗng thoáng qua trong trí: