Old school Easter eggs.
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327764

Bình chọn: 9.00/10/776 lượt.

ậy ư ? Bây giờ nó đâu, đại sư có biết không ?

- Thật đáng tiếc. Đã mấy năm nay không gặp nhưng để thong thả, bần tăng sẽ có cách giúp lão đạo sĩ tìm lại được nó.

- A di đà Phật ! Đa tạ đại sư.

Uống cạn tuần trà, lão đạo sĩ đứng lên cáo thoái. Đại Quán nhắc:

- Lão chưa cho bần tăng biết chỗ ở. Tìm được tung tích Giang, làm sao bần tăng thông báo ?

Hoa Kính bấy giờ mới sực nhớ. Nhưng lão ngần ngừ. Bốn bể không nơi nương tựa, biết rồi sẽ giạt về đâu mà báo trước ! Lắc đầu, lão nói:

- Thôi ! Đại sư bất tất phải nhọc lòng. Nếu gặp con lão, cứ cho nó biết

tiện danh cũng đủ. Nếu nó còn chút tình quyến luyến thì sẽ tìm, bằng

không ...

Bỏ lửng câu nói, lão đạo sĩ cúi đầu lẳng lặng, khua gậy bước ra cửa. Đại Quán nhìn theo, ái ngại. Gần tám năm mặc áo vải gai, sống đời cô lậu mà lòng trần chưa dứt, vẫn còn nhiều hư vọng. Cầu đức vô lượng từ bi giải

thoát cho lão.

Ông lấy giấy bút ra, viết vài chữ giới thiệu đến một ngôi thiền tự gần

Tân đô rồi chạy theo đưa cho lão đạo sĩ, căn dặn ở đấy tới khi gặp

Giang.

Trở vào bên khay trà, Đại Quán ngồi trầm ngâm cho đến tối. Trong nhà,

bóng đêm sập xuống nhanh. Ngọn đèn dầu thông leo lét không soi sáng hết

gian nhà cỏ.

Chợt có hai nông dân hớt hải khiêng một đứa trẻ đến đặt trước thềm.

Thằng bé trạc mười bốn mười lăm, nằm thiêm thiếp. Đại Quán ngạc nhiên

chạy ra:

- Thằng bé này là ai ?

- Nó ở đây với một hiệp sĩ chúng tôi vẫn thường gọi là Thạch đại hiệp.

Không hiểu sao lại nằm bất tỉnh trong miễu trắc với một đứa nữa.

- Thế đứa ấy đâu ?

- Còn ngoài miễu.

- A di đà Phật ! Vậy phiền các bác lại ra đó khiêng nó về đây ta coi thế nào. May ra còn cứu được !

Hai nông dân hối hả chạy đi. Đại Quán bế xốc Hạo Nhiên vào nhà đặt nằm

trên chiếu. Sờ thân thể còn nóng và mạch vẫn đều hòa, ông lấy nước lã vã lên mặt. Lát sau nó tỉnh. Vừa khi ấy, hai nông dân kia cùng dìu được

Giang đến cửa. Giang khỏe hơn nên không đến nỗi ngất lâu như Hạo Nhiên,

nhưng nhất thời chẳng khác gì người mất trí. Nó ngơ ngác nhìn Đại Quán.

Nhà sư hỏi:

- Thằng Giang phải không ? Làm sao đến nỗi này ?

Giang ngơ ngác một hồi, chỉ tay vào Hạo Nhiên. Hạo Nhiên lắp bắp:

- Ăn ... cắp ... Thằng ... ăn ... cắp ...

Chẳng ai hiểu gì. Đại Quán bắt Giang nằm xuống góc lều, đoạn lục trong

đẫy ra một lọ thuốc, lấy một viên mài với nước đổ cho cả hai uống. Lúc

sau, Giang và Hạo Nhiên cùng thiếp đi, tiếng thở đều hòa và sắc diện đã

hồng hơn trước.

Cảm ơn hai nông dân xong, Đại Quán cũng trải chiếu nằm nghỉ.

Sáng hôm sau, bình minh vừa rạng, Đại Quán ra khỏi lều, bách bộ vài

vòng. Trở về, Giang đã chờ sẵn ngoài cửa. Thấy Đại Quán, nó quỳ xuống

kính cẩn:

- Con xin cảm ơn thầy.

Nhà sư gật đầu mỉm cười:

- Lâu không gặp con, không ngờ lớn thế này rồi đấy ! Sao không nghe thầy con nói gì tới con cả ?

- Dạ, mấy năm nay con cũng không biết sư phụ Ở đâu.

- Vậy hả ? Thế trong thời gian đó con làm gì ?

- Con được một nhà hảo tâm nhận làm nghĩa tử và nuôi dưỡng. Ông ấy tên Đại Cổ, ở đất Nara.

Trong nhà, Hạo Nhiên cũng đã ngồi dậy. Thấy Giang trò chuyện với một nhà sư, nó ngạc nhiên hết sức, lắng tai nghe. Thấy nhắc đến Đại Cổ, nó bèn

xen vào:

- Đại sư đừng nghe nó ! Nó với Đại Cổ ăn cắp đồ bảo vật của đền.

Đại Quán không hiểu, nhìn Hạo Nhiên rồi lại nhìn Giang ra ý hỏi. Giang cúi đầu không đáp. Ông bèn kéo nó ra hẳn bên ngoài:

- Chuyện gì thế con ? Nói hết ta nghe, đừng giấu giếm.

Giang bèn đem tất cả sự việc, từ khi ở thác Phu Phụ ra đi, bị lạc Oa Tử

và thầy như thế nào, rồi gặp Đại Cổ thấy ông này mang vàng chôn ra sao,

hứa với ông ấy những gì khi ông cưỡng bách nó phải làm nghĩa tử, lại âm

mưu đoạt bảo vật của đền Mitsumine đem đi giấu ở đâu, nhất nhất thuật

lại hết. Đại Quán chú ý nghe, trán cau lại, nét mặt đăm chiêu không giấu được vẻ suy tư.

- Giang ! Con đang làm một việc nguy hiểm tày trời con có biết không ?

- Dạ.

- Đại Cổ là người thế nào ?

- Ông ấy rất tốt. Ông có ăn cắp thật nhưng là lấy tiền của những nhà

giàu để làm việc thiện. Ông chỉ bắt con không được tiết lộ cho ai biễt

những việc ông làm mà thôi.

Nhà sư cười khẩy:

- Ăn cắp là ăn cắp. Ta chưa hề nghe nói hành động ăn cắp nào là tốt,

hành động ăn cắp nào là xấu. Nhưng ta không nghĩ Đại Cổ ăn cắp chỉ vì

mục đích xã hội, muốn làm việc thiện. Ông ta nhắm một mục đích khác, ghê gớm hơn nhiều.

- Mục đích gì ?

- Theo ý con thì ngoại mục đích dâng cúng vào chùa chiền, ông còn mục đích gì khác không ?

- Chắc không.

- Lầm ! Theo chỗ ta biết, Đại Cổ có liên hệ đến họ Hòa ở Osaka và có ý định tạo phản.

Giang giật mình, mơ hồ cảm thấy lo sợ. Đại Quán bảo nó theo vào nhà rồi

hỏi chuyện Hạo Nhiên. Thằng bé lúc đầu ngại ngùng chỉ trả lời gióng một

những câu hỏi của nhà sư nhưng sau thấy ông trấn an và tỏ ra quen biết

rất nhiều với sư phụ nó nên vững tâm hơn, kể vanh vách những chuyện xảy

ra.

Thấy Hạo Nhiên quả là đồ đệ của Thạch Đạt Lang và được Đại Quán cho biết Giang cũng là đồ đệ nhưng đã được thu nhận trước, cả hai nhìn nhau

không còn hằn học nữa.

Đại Quán quay nhìn Giang, nghiêm nghị:

- Con thấy không, hành