Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327741

Bình chọn: 7.00/10/774 lượt.

động của Đại Cổ và của con chắc đã khiến sư phụ con bị bắt oan.

Giang chùi nước mắt:

- Con muốn gặp sư phụ.

- Bây giờ chưa được.

Giang nức nở. Hạo Nhiên cũng khóc theo.

- Con muốn gặp sư phụ. Con sẽ thú hết tội lỗi.

Đại Quán nhìn nó thương hại. Ông quát:

- Đồ ngu ! Làm như thế ích gì ? Mày sẽ rục xương trong ngục hoặc bị xử

trảm. Mày không rõ tội phản loạn to lớn đến đâu ư ? Có thể làm lụy đến

sư phụ mày nữa chứ đừng nói cứu ông.

- Thưa thầy, thế phải làm thế nào ?

- Việc ấy mặc ta lo liệu. Sáng nay ta mới gặp thân phụ mày. Chắc ông

đang trên đường tới chùa Vân Lĩnh ở Tân đô, hãy tạm đến đó ở với ông.

Đại Quán mở đẫy lấy ra hai đồng tiền vàng, đưa cho Giang:

- Đi ngay đi. Kiếm mua một cái nón nan và bộ tăng bào để trá hình làm khất sĩ.

Cầm hai đồng tiền, Giang tần ngần hỏi:

- Sao Tôn gia lật đổ dòng họ Toyotami, tiêu diệt các sứ quân lại không

bị coi là phản bội, mà người khác lật đổ Tôn gia lại bị ghép tội ấy ?

Đại Quán nghiêm nghị nói:

- Đừng bắt ta trả lời câu hỏi đó. Lịch sử sẽ trả lời cho ngươi biết. Đối với ta, bất cứ ai nhân danh bất cứ điều gì, dù cao đẹp đến đâu mà phản

bội dân tộc cũng bị coi là phản bội. Ngay ngày hôm sau, Đại Quán dời đồng cỏ Misashino, để Hạo Nhiên ở lại lều một mình.

Lo buồn dần lắng, nhường chỗ cho những suy nghĩ chín chắn hơn trong lòng Hạo Nhiên. Nó không thể bỏ nơi này để đi tìm sư phụ, phần không biết

thầy bị giam giữ chỗ nào, phần đã hứa chờ Lâm Bằng trở lại.

Ngày nào, Hạo Nhiên cũng ra xóm tiều hỏi thăm tin tức. Nhưng cũng như

nó, những người dân quê chất phác chẳng biết gì hơn. Việc quân quan là

những việc xa vời, thuộc về một thế giới khác không liên hệ gì đến họ.

Nếu có người nào chẳng may bị Oan ức thì ráng chịu. Họ chỉ biết việc

trước mắt. Thương Hạo Nhiên côi cút, họ cho nó kê, đậu, đôi khi thóc gạo và giúp nó sửa lại căn lều. Đổi lại, Hạo Nhiên phụ dân xóm làm những

việc vặt như xới cỏ, trồng rau, kiếm củi.

Ngày lại ngày trôi đi, Lâm Bằng không trở lại, Đại Quán cũng chẳng tin

tức gì, Hạo Nhiên thấy sốt ruột. Buổi chiều, tựa cửa nhìn về hướng núi

Chichibu, tưởng đến nơi sư phụ bị giam giữ, nó hình dung ra một Thạch

Đạt Lang tiều tuỵ gầy yếu, thương cảm tràn ngập, nước mắt lại chan hòa,

không sao cầm được. Trời thu nhạt, cỏ cháy dần.

Những cánh chim tựa mũi kim theo nhau thành hàng bay về phía chân trời

xa tắp. Đối với Hạo Nhiên, những con chim đàn ấy sao mà sung sướng quá

và nó mong được như chúng.

Một bữa kia không chịu nổi sự khắc khoải dằn vặt, Hạo Nhiên quyết định ra đi tìm sư phụ.

Bản tính cẩn thận và lo xa, nó chuẩn bị kỹ càng đủ mọi thứ:

nón nan, dép cỏ, ống nước đeo vai, nấu cơm nắm thành gói vào lá tre để

ăn bữa một, lại mang trong bọc ít cá khô, thịt muối dành riêng cho sư

phụ.

Trước khi đi, Hạo Nhiên không quên tạt qua xóm tiều, từ biệt những người đã làm ơn cho nó và dặn dò trông nom hộ căn lều rồi mới nhắm hướng núi

Chichibu thẳng tiến.

Sau những năm theo Thạch Đạt Lang, nhất là từ ngày sư phụ bị bắt, tính

tình Hạo Nhiên đổi khác. Nét mặt nó đăm chiêu, cử chỉ cũng dè dặt và ít

cười nói. Tuy vẫn tháo vát như xưa nhưng làm việc gì bây giờ cũng đắn

đo, chứng tỏ nó đã có ít nhiều từng trải.

Đi gần cả ngày thấm mệt, Hạo Nhiên ngồi giở cơm nắm ra ăn. Trời chiều,

gió thổi mạnh, trông ra xung quanh chỉ thấy lùm nọ tiếp bụi kia, lá rừng rơi lả tả ngập gốc cây.

Cảnh hoang vu càng như gợi trong lòng nó nỗi cô độc. Hạo Nhiên ăn mau

cho xong bữa để tiếp tục cuộc hành trình, hy vọng đi thêm chút nữa may

ra trước khi trời tối gặp được căn lều bỏ hoang của người kiếm củi hay

đốt than nào đó cũng có thể tạm trú qua đêm.

Nhưng càng đi càng vắng. Con đường mòn trước mặt mờ mờ rồi khuất dần

trong màu lam nhạt của những vạt sương chiều lãng đãng. Tuy thế Hạo

Nhiên không ngại. Ngay cả từ khi còn nhỏ, nó đã gặp cảnh hoang vắng

nhiều lần nên rất vững tâm. Cùng lắm thì tìm một hốc đá nào đó chui vào

đánh một giấc đợi hôm sau trời sáng sẽ đi tiếp chứ gì !

Bỗng nó lắng tai chú ý. Có tiếng chân đều đặn đạp lá khô và tiếng ngựa

hí nho nhỏ. Hạo Nhiên nấp vội vào gốc cây giương mắt nhìn về phía tiếng

động quan sát.

Đợi không lâu, quả thấy có bóng người dẫn ngựa đi tới. Trên lưng ngựa, một tráng sĩ cao lớn ngồi, hai chân buông thõng.

Ngựa xem chừng đã mệt, đi chầm chậm. Còn người thì chẳng ai nói với ai lời nào.

Trong bóng đêm chập choạng, Hạo Nhiên không phân biệt được diện mạo cùng y phục nhưng khi họ đến gần, nó sửng sốt. Hai người ấy chính là Thạch

Đạt Lang, sư phụ nó, và Lâm Bằng, hiệp sĩ đất Kiso !

Hạo Nhiên mừng nhảy cẫng. Nó hét lớn:

- Thầy ! Thầy ! Con đây !

Rồi ùa ra nắm lấy cương ngựa. Con vật sợ hãi co cẳng hí một tiếng dài.

Nếu không nhờ Lâm Bằng nhanh nhẹn ghìm lại thì nó đã lồng lên chạy mất

rồi.

- Hạo Nhiên hả ?

Từ lưng ngựa, Thạch Đạt Lang nhảy xuống ôm vai đồ đệ:

- Con ra đây làm gì thế ?

Lâm Bằng cũng hỏi:

- Sao biết chúng ta về mà ra đón ?

- Ừ. Sao con biết chúng ta về ?

Hạo Nhiên đáp, giọng đứt quãng vì xúc động:

- Con ... con ... đi tìm thầy !

Thạch Đạt Lang nhấc bổng thằng bé lên


pacman, rainbows, and roller s