
ổ phụ mất, không còn lý do gì để giữ nàng nữa,
đành gọi gia nhân mang tặng vật ra tiễn.
Đến Edo, Oa Tử dò hỏi nhiều nơi mới biết Thạch Đạt Lang không được tuyển vào phủ, đã bỏ vùng Musashino đi đâu không rõ. Cánh hồng ngàn dặm tung
bay. Căn lều hoang vắng, di tích còn lại chỉ có một cái bếp, than tro
vung vãi. Oa Tử lặng nhìn gian nhà cỏ xiêu vẹo trong cảnh đìu hiu,
thương cho ai quạnh quẽ mà lại xót xa cho thân thế mình long đong. Vừa
buồn, vừa sợ, nàng trở lại Edo, vào tạm trú tại một ngôi chùa. Nhân gặp
người mộ đạo chỉ dẫn, Oa Tử mới đến xin việc ở xưởng nhuộm vùng ngoại ô
này.
Xưởng nhuộm là một xưởng thuộc loại tiểu công nghệ. Gia đình gồm hai vợ
chồng và một người con gái, chuyên phiếu lụa rồi nhuộm màu hồ thủy, một
màu xanh đặc biệt rút từ lá chàm ra pha chế với vài thứ màu thực vật
khác. Cách pha chế làm theo bí quyết riêng truyền từ mấy đời trong dòng
họ, màu đã đẹp lại bền nên rất được ưa chuộng. Làm việc ở xưởng nhuộm
tuy khó nhọc nhưng Oa Tử chẳng nề, còn cho là may mắn tự kiếm được việc
mưu sinh không phải nhờ vả ai. Thấy gia đình người thợ nhuộm hiền lành,
nàng xin tá túc luôn ở đó.
- Cô Oa Tử !
Nghe tiếng gọi, Oa Tử giật mình quay lại.
- À bác Tống Nhị ! Đến giao hàng hả ?
Tống Nhị là lái buôn cung cấp lá chàm cho xưởng. Tuy chẳng phải người
địa phương nhưng vì qua lại vùng này luôn nên được tín nhiệm. Tống Nhị
cười bả lả:
- Không, kỳ này không mua được lá nhưng có tin cho cô.
Oa Tử ngạc nhiên:
- Tin cho tôi ? Tin gì thế ?
- Phải cô sinh quán ở Miyamoto vùng Mimasaka không ?
- Phải, sao bác biết ?
- Tháng trước qua đấy, có người nói đến cô và hỏi thăm.
- Ồ ! Ai vậy ?
- Một người tên Ô Nhiên. Bà ta lấy chồng ở Mikuzaki. Bà bảo có biết cô,
lại có người em trai tên Thạch Kinh Tử cũng biết cô rõ lắm.
Mặt Oa Tử đỏ bừng, e thẹn. Tống Nhị cười hềnh hệch ra ý thông cảm, vén áo đến ngồi xổm cạnh Oa Tử.
- Vậy cô có quen biết gì với bà ta không ?
Oa Tử gật:
- Bác có nói cho chị Ô Nhiên biết tôi ở đây không ?
- Dĩ nhiên là có. Tôi nghĩ tình đồng hương cả, nói ra chẳng hại gì.
- Phải. Thế chồng Ô Nhiên là ai ?
- Hình như là một kiếm sĩ đã đứng tuổi. Bà ấy nói nhớ cô lắm, muốn gặp cô ôn lại chuyện xưa ...
Oa Tử lơ đãng nhìn ra xa, lúc sau kéo áo lau mắt đỏ hoe:
- Cám ơn bác.
- Ô Nhiên không đích thân tới được nên nhờ tôi dẫn cô đến chỗ bà ở. Nghe đâu có tin tức gì của em bà là Thạch Kinh Tử ấy mà ...
Nghe nhắc đến tên Thạch Kinh Tử, lòng Oa Tử bỗng rộn lên niềm vui sướng.
- Ồ thế à ?
- Cô có muốn cùng đi với tôi đến gặp bà Ô Nhiên không ?
Oa Tử ngần ngừ. Người lái buôn vội tiếp:
- Nếu bằng lòng thì cô phải cho biết trước kẻo lỡ.
- Thì cũng phải để tôi xin phép nghỉ mấy hôm đã chứ ! Hay thế này. Bác
cứ về đi, sáng mai qua đây nếu thấy ngoài cổng có treo chiếc khăn thì
gọi. Tôi sẵn sàng đi cùng với bác.
Tống Nhị vui vẻ:
- Vậy cũng được. Dịp may cô chớ nên bỏ lỡ. Nếu lần này mà không được thì còn lâu tôi mới trở lại đấy !
Người lái buôn đi rồi, Oa Tử tần ngần nhìn theo rồi đứng dậy quay ra
tiếp tục công việc bỏ dở. Nàng gấp tấm lụa đã se, nhúng vào thuốc nhuộm
và lấy vồ ra đập. Nhưng những tiếng vồ của nàng không đều đặn như mọi
khi, lúc nhanh lúc chậm, xem ra hỗn loạn chẳng khác nào tâm trạng rối
bời của nàng lúc ấy.
“Đã lâu không gặp chị Ô Nhiên, chắc bây giờ chị ấy khác trước nhiều.
Không biết gia đình ra sao ? Và Thạch Đạt Lang ! Thạch Đạt Lang ! Chàng
nhớ thiếp không ? Chàng nhắn chị Ô Nhiên nói với thiếp điều gì thế ? Hay là chàng đã đổi ý ... Hay là ... Trời ơi!....”.
Oa Tử bồi hồi, chiếc vồ cầm tay cơ hồ muốn rớt. Trước mặt nàng chỗ nào
cũng thấy hiện ra hình ảnh người yêu. Hy vọng và lo sợ lại bắt đầu nhen
nhúm trong lòng người thiếu nữ đa cảm.
Oa Tử hoa mắt. Màu xanh hồ thủy của tấm lụa nàng vừa nhuộm ùa vào choáng ngợp cả hồn nàng rồi vỡ từng mảnh, tan nát.
Oa Tử bỏ vồ đứng lặng một lúc, đoạn thu xếp dụng cụ cất vào kho, tuy mặt trời bấy giờ mới hơi ngả bóng.
oo Sáng hôm sau, vừa nghe tiếng Tống Nhị gọi, Oa Tử đã khoác hành trang
đội nón ra cửa. Phương đông, trời đỏ hồng hứa hẹn một ngày tươi đẹp.
Rặng núi xa xanh đen đổi màu sáng dần cùng với ánh mặt trời mỗi lúc một
rõ.
- Tôi làm phiền bác quá !
- Có gì mà phiền ! Đằng nào tôi cũng phải cất hàng về phía đó. Chỉ sợ cô không đủ sức đi nổi thôi.
- Từ đây đến chỗ Ô Nhiên ở bao xa ?
- Phải đi hết một ngày.
- Thế thì tôi đi được.
- Vậy hả ? Tôi cũng nghe nói cô đã một mình đi từ Trúc Lâm đến Edo. Con gái như thế là khoẻ rồi !
Dứt lời, gã lái buôn cười ha hả. Oa Tử cũng cười:
- Ai nói bác biết vậy ?
- Người ta nói.
- Người ta là ai ?
- Thì mọi người. Ở xưởng nhuộm cũng như ở Miyamoto. Người ta bảo cô phải lòng anh chàng Thạch Kinh Tử nào đó ...
Mặt Oa Tử đỏ nhừ:
- Người ta hay kháo chuyện người khác quá nhỉ.
Tống Nhị cãi:
- Có sao đâu ? Đi tìm người cô yêu thì có gì đáng trách ! Phải cái anh
chàng Thạch Kinh Tử đó có lẽ không để ý đến cô. Anh ta có vẻ lạnh nhạt.
Oa Tử vội chữa:
- Không ... không phải thế.
- Cô không giận anh ta sao ?
- Không ! Lỗi tại tôi ! Chàng là