pacman, rainbows, and roller s
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327791

Bình chọn: 7.00/10/779 lượt.

kiếm sĩ, cần phải có thì giờ tập luyện. Kiếm đạo là lẽ sống của đời chàng. Tôi đã hứa không làm gì để luỵ đến

chàng. Tôi không trách chàng điều gì cả.

Tống Nhị quay nhìn Oa Tử. Gã định nói câu gì song lại thôi, lẳng lặng đi. Qua một cái quán, gã đề nghị:

- Ta vào đây nghỉ chút đã để lấy sức đi đến chiều. Đường còn dài mà.

Cả hai bước vào quán, gọi nước trà và bánh đậu, rồi giở cơm nắm mang

theo từ nhà ra ăn. Lúc ra khỏi quán, một toán chừng bốn năm người toàn

mã phu và lao công khuân vác ngẫu nhiên vừa tới, trông thấy Tống Nhị,

đến cạnh gã vỗ vai níu áo:

- Tống Nhị ! Ngươi đi đâu, mấy ngày nay sao chẳng thấy mặt ? Định ăn non hả, cho anh em gỡ với chứ !

Tống Nhị bối rối, bảo Oa Tử cứ đi trước, đoạn ghé tai bọn kia thì thầm điều gì. Lúc sau, cả bọn cười như phá.

- Coi chừng chúng ta mách con mụ già nhà ngươi đó !

Nói đoạn kéo nhau ồn ào vào quán.

Tống Nhị rảo bước theo Oa Tử, quay lại giơ tay xua xua làm hiệu, nói lớn:

- Thôi hôm nay ta không thuê ngựa nữa. Khi nào cần sẽ gọi.

Đến gần Oa Tử, gã cười dả lả:

- Mấy thằng thật không biết lễ độ gì ! Thuê chở hàng, lâu dần thành quen, chúng lờn mặt.

Oa Tử nhìn gã, ngờ vực. Từ đó trở đi, nàng giữ kẽ, không hỏi han gì nữa

nếu không thực cần thiết, mà Tống Nhị cũng có vẻ bẽ bàng, ít cười nói.

Hai người cứ đi mãi cho đến khi trời bắt đầu nhạt nắng. Thấy Tống Nhị

chẳng nói năng gì mà đường dài vẫn còn hun hút, Oa Tử băn khoăn hỏi:

- Makazuki ở bên này hay phải sang bên kia núi ?

- Bên này. Phía bên kia thuộc làng Miyamoto rồi. Thượng nguồn sông Aida trong đám cây xanh trên cao đó ! Cô không nhận ra à ?

- Tôi ít khi sang bên này núi nên không rõ.

Xung quanh chỉ toàn bụi gai và đá tảng. Con đường mòn hai người đang đi

hẹp và quanh co, nhiều chỗ cỏ mọc phủ gần kín. Cảnh vật tiêu sơ hoang

vắng đến não lòng khiến Oa Tử lo ngại chậm bước.

- Cô mệt rồi à ?

- Không, nhưng ngài ngại thế nào ! Ở đây hoang vu quá, từ nãy đến giờ đi chẳng gặp ai. Bác có lạc đường không đấy ?

Tống Nhị cười xoà:

- Ngại gì chứ ? Mùa này đường này ít người đi. Tôi thuộc đường này lắm mà, cô cứ yên tâm.

- Nhà chị Ô Nhiên ở đâu ?

- Xóm đằng kia. Vừa nói, Tống Nhị vừa chỉ về phía trước. Cố gắng đi thêm một quãng nữa thôi.

Cả hai rảo bước. Quả nhiên đến đỉnh đồi, trông xuống có vài căn nhà gỗ,

cái lợp tranh cái lợp ngói, khuất trong những tàn cây rậm rạp.

Tống Nhị lại nói:

- Trông thế mà đường vòng vèo còn xa. Chút nữa tới cái miếu, cô hãy ngồi nghỉ tạm để tôi vào xóm gọi bà Ô Nhiên ra.

- Ủa, tại sao phải làm vậy ?

- Chồng bà ấy dữ lắm, không muốn vợ giao thiệp với những người quen ở làng cũ nên bà phải trốn chồng đến gặp cô.

Oa Tử thở dài, lúc cúc theo Tống Nhị. Tới cửa miếu, gã bảo Oa Tử vào,

nhưng thấy trong miếu tối và ẩm, nàng chỉ vén áo ngồi ngoài cửa, trông

theo bóng gã khuất dần sau những bụi gai và lau cao quá đầu người.

Chẳng bao lâu, bóng chiều sập xuống. Lá khô theo gió bay tản mác khắp

nơi, rơi trên tóc, trên áo Oa Tử. Nhặt một chiếc lá mân mê, lá vỡ vụn

trong tay, bất giác nàng nghĩ tới tuổi già, đâm lo sợ.

- Đúng rồi ! Nó đấy !

Tiếng quát thình lình khiến Oa Tử giật nẩy người. Nàng đứng phắt dậy,

chưa kịp hành động gì đã bị hai bóng đen từ sau miếu nhảy ra bịt chặt

lấy miệng và giữ chắc tay chân. Oa Tử ú ớ. Lẫn với tiếng gió ù ù, giọng

bà Hồ Điểu vang lên the thé:

- Đúng rồi ! Đúng con tiện tì này đây ! Trói nó lại cho ta !

Oa Tử khiếp sợ, nhắm nghiền mắt lại. Giữa cơn thảng thốt, nàng tưởng vừa rơi xuống âm ti, quái thạch lố nhố hiện thành hình quỷ sứ đến bắt nàng, đứng đầu là một nữ quỷ tàn ác xõa tóc, tròng mắt trắng dã ghé sát vào

mặt nàng soi mói. Oa Tử thở hắt ra không biết gì nữa.

- Cô ấy ngất đi rồi !

Tiếng bà Hồ Điểu lạnh tanh:

- Càng tốt. Khiêng nó đến chân đèo, ngã ba Shimonosho đợi ta. Chỗ có cái suối theo đường tắt đi cho chóng.

Hai tên kia đi khỏi, bà Hồ Điểu vòng ra sau miếu. Tống Nhị đã chờ sẵn.

- Bác Tống Nhị hả ?

- Phải. Bà thấy tôi được việc không ?

- Được. Ta cứ sợ nó không đi.

Tống Nhị nhe răng cười hì hì:

- Dễ quá mà ! Kế của bà hay thật ! Cô ấy tin ngay, nhưng nửa đường gặp mấy thằng bạn mắc dịch phá, tưởng hỏng việc rồi chứ !

Gã đem chuyện gặp bọn mã phu trước đó dọa dẫm ra sao kể lại. Bà Hồ Điểu gật đầu, suýt xoa:

- May lắm, may lắm.

Đoạn rút trong bọc ra một số tiền chẳng biết là bao nhiêu dúi cả vào tay Tống Nhị.

- Chớ đem chuyện này nói cho ai biết nghe không ?

- Khỏi ! Bà khỏi cần nhắc !

- Khi nào có việc gì, ta lại nhờ đến bác.

- Dạ được.

Vừa định quay gót về phía cửa miếu, bà Hồ Điểu bỗng nghe đánh “huỵch”

một cái. Tiếp theo là những tiếng òng ọc tựa tiếng con vật đang bị chọc

tiết. Hoảng sợ, bà la lớn:

- Tống Nhị ! Tống Nhị !

Không nghe Tống Nhị trả lời. Phân vân một lúc rồi rón rén bước thêm vài

bước nữa đến gần bụi sim sau miếu, bà Hồ Điểu lại cất tiếng gọi:

- Tống Nhị !

Vẫn không nghe ai đáp. Bỗng nhiên bà giật mình đánh thót. Sừng sững bên bụi gai là một bóng đen, lăm lẳm trong tay thanh kiếm.

- Ai đó ?

- Ta !

- Ta là ai ? Ăn cướp hả ?

- Ta là người vừa giết tên Tống Nhị.

Hoả