Polly po-cket
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327751

Bình chọn: 9.5.00/10/775 lượt.

nhìn kỹ. Thấy lỉnh kỉnh hành

trang, nào nón nan, túi cơm, ống nước, dép cỏ đeo lủng lẳng, hắn cười

lớn, đặt nó lên ngựa:

- Ta biết con là đứa trẻ tốt, nhưng bận sau chớ làm thế ! Con rõ ta ở đâu mà tìm !

May mà gặp hôm nay chứ nếu không, ta với con đã lạc nhau rồi !

Lâm Bằng cũng nói:

- Phải đó ! Ngươi không nhớ trước kia ta đã dặn cứ ở nhà đợi ta à !

Hạo Nhiên gật:

- Nhưng lâu quá chẳng thấy tráng sĩ về.

Rồi như sực nhớ điều gì, nó tiếp:

- Lúc thầy đi vắng, có thiền sư Đại Quán đến tìm.

- Vậy ư ? Ông nhắn gì không ?

- Dạ không. Nhưng cũng có cả một người tên Giang tự xưng là đồ đệ của thầy nữa.

- Ồ !

Thạch Đạt Lang mừng, hỏi kỹ hơn. Hạo Nhiên bèn đem chuyện gặp Giang và

Đại Quán ra kể cho hắn nghe rõ hết. Thạch Đạt Lang lộ vẻ đăm chiêu, đoạn nói:

- Không ngờ Đại Cổ dẫn dắt thằng Giang làm những chuyện tày trời như

thế. Bây giờ ta mới hiểu vì sao bị bắt và vì sao tự nhiên lại được thả

ra. Ta chắc chín phần mười Đại Quán có can thiệp.

Đoạn như muốn chấm dứt câu chuyện và dành những suy tư về hậu quả việc ấy cho riêng mình, hắn nói lảng, bảo đồ đệ:

- Con biết Lâm tráng sĩ chứ ?

- Dạ biết.

- Nhưng chưa rõ liên hệ với ta ra sao đâu nhỉ ! Tráng sĩ là ân nhân của

ta, nhất là khi ta còn trong vòng lao lý. Tráng sĩ với ta đã kết nghĩa

huynh đệ, vậy từ nay con gọi ông bằng sư thúc.

Hạo Nhiên định tuột xuống thi lễ, nhưng Lâm Bằng vội gạt đi, cho rằng

những hình thức ấy lúc này không cần thiết. Vỗ nhẹ lưng nó, gã nói:

- Hay lắm. Chưa lập gia đình mà ta đã có cháu. Giá mẫu thân ta còn, chắc người hài lòng lắm.

oo Cả ba về đến nhà, đêm đã khuya, sương xuống lạnh buốt. Hạo Nhiên ôm

củi ra nhóm lửa ở giữa nhà sưởi, lại mang cơm nắm cá khô thịt muối ra

mời sư phụ và sư thúc cùng ăn.

Bữa cơm đạm bạc, nhưng đối với nó, trong không khí ấm cúng của gian nhà

cỏ, bên ngọn lửa nhảy múa reo vui, quả là bữa tiệc mừng mọi người bình

an đoàn tụ.

Thấy sư phụ hơi xanh và ở tay, ở cổ có nhiều vết thương chưa lành, nó hỏi tại sao.

Thạch Đạt Lang cười, nói lảng:

- Chẳng có gì đáng ngại. Hôm nay gặp con, lại có thêm Lâm hiền đệ, thật

là điều may mắn không ngờ ta được hưởng. Hãy cứ vui như thế đã, chẳng

nên quan tâm đến những việc khác.

oo Ba hôm sau, trong khi Lâm Bằng và Thạch Đạt Lang đang xới đất ở sau

nhà, gây một vườn rau mới thì có khách đến thăm. Ấy là Kỳ Sâm. Gã mang

một phong thư của Tôn phủ triệu Thạch Đạt Lang đến để sát hạch. Nếu được chấp thuận, Tôn đầu lãnh sẽ đích thân mời hắn vào yết kiến và có thể

dùng hắn trong một chức giảng huấn viên của Tôn phủ.

Thư gửi qua tay vị hào trưởng vùng Akagi là Hà Chu Cát Tỉnh và cũng là

thân phụ của Kỳ Sâm. Vâng lệnh thân phụ, gã mang bản triệu dụng chuyển

cho Thạch Đạt Lang, kèm với thư của Đại Quán và thiếp mời của thân phụ

gã cùng một con ngựa, giục Thạch Đạt Lang đi ngay. Đạt Lang ngần ngại:

- Tại hạ mới được phóng thích, đi ngay có điều bất tiện.

- Tại sao bất tiện ?

- Hình dung, y phục thế này e thất lễ chăng ?

Kỳ Sâm vội gạt đi:

- Không sao, gia nghiêm đã nghĩ đến chuyện ấy. Xin cứ theo tại hạ, mọi việc chu toàn cả rồi !

Không thể từ chối, Thạch Đạt Lang giã biệt Lâm Bằng, báo tin hắn được

triệu vào Tôn phủ khảo hạch để thu dụng vào giảng huấn bộ. Nghe tin, Hạo Nhiên mừng hết sức.

Thế là từ nay, thầy nó không phải lang bạt nữa mà nó cũng yên tâm chẳng

lo không trở thành một kiếm sĩ có tương lai như lòng hằng mong ước.

Đến lâu đài, chủ nhân Hà Chu Cát Tỉnh đích thân ra cửa nghênh tiếp. Thi

lễ xong, thay áo nhẹ, gia nhân dẫn vào nhập tiệc, cũng vẫn ở gian phòng

xưa, trước đây hắn đã gặp Đại Quán và Trúc Mộ.

Gặp lại Đại Quán, Thạch Đạt Lang vui mừng khôn xiết. Hắn phục xuống tạ

Ơn nhà sư đã can thiệp cứu hắn khỏi ngục thất. Đại Quán đỡ dậy, nói:

- Bất tất ! Ta chỉ chứng minh nỗi oan con phải chịu và đòi sự công bằng mà thôi.

Gặp bất cứ trường hợp nào như thế ta cũng can thiệp, chẳng cứ gì riêng gì trường hợp của con.

Bữa tiệc thịnh soạn. Tuy chỉ có ba người, sau thêm Kỳ Sâm nữa, nhưng thật vui vẻ.

Đề cập cuộc khảo hạch ngày hôm sau, Đại Quán có vài lời khuyên. Ông thực tâm tin tưởng Tôn Điền Tùng Cương là người đủ tài đức trị nước nên mong Thạch Đạt Lang phục thị Tôn phủ.

- Tôn Điền Tùng Cương là một chính trị gia khôn khéo, nhìn xa trông rộng và thực tế. Con nên lựa lời đối đáp, ta mong con thành công.

Thật ra, những ý kiến của Đại Quán không hợp với ý Thạch Đạt Lang. Trong thâm tâm, hắn chẳng muốn bị ràng buộc. Sau thời kỳ canh tác ở

Hotengahara, hắn quả có ý tìm minh chủ, đem lưỡi gươm của mình phục vụ

lãnh tụ nào đó có tài năng và đức độ, nhưng xét tình hình ngày nay, khó

mà thực hiện ý định ấy.

Họ Tôn Điền ở Edo cũng như Hòa Giả ở Osaka đều chỉ lo củng cố quyền lực

của phe phái. Dân chúng vẫn lầm than, chịu đựng nhiều bất công, tại

nhiều nới đã phát sinh mầm mống nổi loạn. Sứ quân chẳng có sách lược an

dân kiến quốc gì, nên Thạch Đạt Lang thất vọng không muốn phí năng lực

vào những cuộc tranh chấp đảng tộc, bè phái như thế.

Tuy vậy, hắn không tiện từ chối, sợ làm mất lòng và nhất là sau vụ bắt

bớ vừa rồi,