Old school Swatch Watches
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327844

Bình chọn: 7.00/10/784 lượt.

ai chân ?

Khi lằn ranh giữa sự sống, chết nhỏ như sợi tơ, hắn đã hành động tự

nhiên bằng cách dùng cả hai kiếm, một hành động dáng lẽ hắn phải làm

hàng ngày, mà làm một cách thuần thục. Đời kiếm sĩ buộc hắn luôn luôn đi trên lằn ranh ấy, sao hắn ngu ngốc cứ đi bằng một chân ?

Dùng song kiếm chính là phương thức tự nhiên, không tránh được của một

kiếm sĩ để tự bảo vệ sinh mệnh. Tuy là một hành động có ý thức như phải

tập luyện, khai triển cho hai kiếm thuần thục, bổ túc cho nhau để trở

thành một phản ứng vô thứ c, như ăn ngủ, thở hit không khí. Thạch Đạt

Lang nhìn hai chiếc dùi trống. Người đánh trống ý thức dùi nào tay phải, dùi nào tay trái, nhưng khi đánh trống đã hoàn toàn hành động một cách

vô thức:

tay này đập, tay kia gõ; tới lui, lên xuống, hòa hợp đúng với âm điệu của khúc nhạc.

Hai dùi trống, một âm hưởng.

Đột nhiên, hắn thấy trải ra trước mắt quan niệm thiện ác của nhà Phật.

Dưới mắt đại đồng của đức Phật, thiện ác như hai đứa trẻ sinh đôi cùng

một vú mẹ, như cặp âm dương, tuy mâu thuẫn đấy nhưng chẳng hề bao giờ

rời nhau. Phải biết vượt lên trên cả ác lẫn thiện thì mới mong siêu

thoát. Ở khía cạnh này, kiếm đạo khác gì thiền đạo ? Thạch Đạt Lang bỗng cảm thấy vui sướng vô cùng, như người hốt nhiên vừa tỉnh ngộ.

Một cành khô nhỏ rớt lên đầu. Hắn ngước mắt nhìn. Thấy Hạo Nhiên đang còn mải mê xem, hắn bắc loa tay gọi:

- Hạo Nhiên ! Liệu về thôi ! Ngay mai ta còn phải vào trong núi. Đền Mitsumine có nuôi một đàn chó

chừng hai chục con để bảo vệ kho tàng cổ ngoạn. Chúng hung ác vô cùng,

nghe nói pha giống chó miền bắc với loài sơn cẩu vùng hoang địa Chichibu nên chịu được lạnh và rất dai sức. Đàn chó thường thả rông, sục sạo

khắp nơi, xông cả vào trại của nông phu dưới chân núi phá phách và bắt

gia súc ăn thịt. Nhưng cư dân không dám động đến. Họ coi chúng là những

sinh vật do thần linh sai khiến để giám hộ tài sản của đền nên chỉ biết

dựng rào cao để ngăn chặn.

Đàn chó được giao cho một lão tráng thủ hộ. Lão tuổi chừng năm mươi, mặt hơi rỗ, tuy phục sức tươm tất, áo màu dà, quần gai bó chẽn nhưng ăn nói lỗ mãng, điệu bộ hung hăng chẳng thua gì đàn sơn cẩu.

Đêm hành lễ, đi tuần, lão dẫn theo một con chó lông đen to như con bê

con. Con chó quả thật dữ tợn. Đi bên lão, nó cứ hực lên gần như lúc nào

cũng chỉ muốn chồm tới cắn người. Tuy khỏe mà lão phải cố gắng lắm mới

ghìm lại được, sợi dây xích căng thẳng tưởng chừng muốn đứt. Con vật ghê gớm quá, chẳng ai dám đến gần. May mà người giữ chó dẫn nó xa xa ở vòng ngoài nên cũng không gây náo loạn gì mấy.

Đang đi, bỗng lão dừng bước, lánh xa đám đông rồi suỵt chó lẩn vào một đường rẽ.

Đến nơi có vài quán nhỏ lẫn mấy căn lều gỗ mới dựng, bày bán lèo tèo

những đồ tế tự hoặc kỷ vật thô sơ bằng tre cho khách thập phương, lão đi chậm lại đưa mắt nhìn các bảng hiệu. Khách đã thưa, phần lớn có mặt ở

đám lễ trên đền. Đèn nến cũng bớt sáng, tiếng cười nói ồn ào chỉ còn

văng vẳng. Bên gốc cây, một cặp vợ chồng già ngồi quanh ngọn lửa chăm

chú nấu món ăn tối trong chiếc nồi đất. Mùi đậu đỏ lẫn với mùi khói củi

còn tươi bốc lên hắc và hơi ngọt. Thấy con chó tiến đến bên, người vợ sợ hãi nép vào bên chồng. Lão dắt chó giật mạnh sợi dây xích, suỵt con vật rồi hỏi một câu sẵng:

- Quán trà mụ Ôkô ở phía nào ?

- Dạ, đằng kia. Trước quán có treo lồng đèn.

Vừa chỉ, người chồng vừa kéo vạt áo che ngực.

Chẳng cảm ơn mà cũng chẳng hỏi gì thêm, lão xăm xăm dẫn chó đi sâu vào

con đường tối. Đến một căn nhà gỗ nghèo nàn, trước cửa treo hai cây đèn

lồng đề bốn chữ “Thanh Sơn lữ điếm” nhưng một cây đã tắt nến, lão bước

vào:

- Chủ quán đâu ?

Ngồi ngủ gật bên quầy, đứa hầu gái giật mình tỉnh giấc, dụi mắt. Nhìn

người và vật, cả hai đều có dáng hung dữ như quỷ âm ty, nó sợ hãi líu

lưỡi:

- Dạ ... dạ ...

- Dạ cái gì ? Ta hỏi chủ ngươi đâu ?

Chưa hoàn hồn, đứa bé sụp xuống lạy. Vừa lúc ấy, Ôkô bước vào. Mụ già đi nhiều.

Son phấn không che được hết các nếp nhăn trên mặt. Cặp lông mày giả tô

đậm, vẽ cao gần chân tóc và bộ y phục diêm dúa khiến Ôkô trông giống như một đào thương trên sân khấu tuồng Nô. Nhìn khách, mụ reo lên:

- A ! Chu lão gia !

Quả vậy, lão chính là Chu Kế Phong Tất Đạt, người thợ rèn ở xóm Ujii đã

có lần Thạch Đạt Lang tha chết. Chính lão đã chế ra thiết liêm cầu, một

thứ võ khí cổ quái gồm có quả cầu sắt móc vào sợi dây xích cùng với cây

gậy ngắn giấu kín một lưỡi dao cong và có răng cưa như lưỡi liềm. Chu

Tất Đạt đã dùng thứ võ khí cổ quái này nhiều lần giết hại những khách bộ hành xem ra có máu mặt chẳng may lạc đường vào xóm lão ở. Nhưng sau

thấy nghề đạo tặc chẳng kiếm được bao nhiêu, mà nghề thợ rèn lương thiện thì không đủ nuôi sống vợ con nên lão giải nghệ, lang bạt đến vùng Edo

này tìm kế khác sinh nhai. Dịp may, có người giới thiệu vào làm ở đền

Mitsumine. Nhờ tài sử dụng món võ khí cổ quái thiết liêm cầu, lão thắng

bọn côn đồ đến cướp phá và từ đó giữ chức trưởng toán an ninh phòng vệ,

kèm thêm việc chăn đàn chó dữ.

- Chu lão gia đến có việc gì thế ?

Ôkô hỏi:

- Báo một tin quan trọng.

Ôkô hạ thấp