Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327831

Bình chọn: 8.00/10/783 lượt.

ba bóng đen cầm trường thương

hiện ra, chậm chạp tiến về phía hắn. Cả ba đều mặc tăng bào màu vỏ dà,

quấn khăn bịt mặt và quần da bó chẽn. Chúng không nói lới nào, mũi

thương chĩa về phía trước, bước những bước trầm trọng. Hai bóng đen khác sử kiếm, tản ra hai bên tả hữu, xem chừng muốn vây Thạch Đạt Lang vào

giữa.

Vừa lúc ấy từ hốc đá, Hạo Nhiên thình lình chạy vụt ra, theo sau là một

bóng đen khác đuổi rất gấp. Thấy đồ đệ lâm nguy, Thạch Đạt Lang thét một tiếng long trời lở đất, đạp chân vào gốc cây mượn đà nhảy tới như chim

cắt bắt mồi. Kiếm quang lóe sáng, chân chưa chạm đất, thủ cấp tên kia đã lăn lông lốc trên đám loạn thạch.

Nhìn địch thủ ra tay quá nhanh và dũng mãnh, bọn mặc tăng bào sợ hãi khựng lại.

Nhưng chỉ trong thời gian ngắn, chúng lại hăng hái cầm thương phóng tới. Sự đụng độ mãnh liệt tựa hai ngọn cuồng phong nhưng ở đây không có lá

rơi cành gãy mà chỉ có máu bắn tung tóe. Thạch Đạt Lang xuất chiêu thần

tốc, trở ngược lưỡi kiếm, tiện đứt phăng ba đầu ngọn thương chĩa về phía hắn, rồi song kiếm phối hợp, liên tiếp đâm chém nhanh, gọn như người

chặt chuối. Cả ba gục ngã không kịp kêu một tiếng, đứa mất nửa đầu, đứa

thủng bụng.

Hai tên còn lại kinh hãi tột độ, chém bậy vài chiêu rồi hè nhau tháo

chạy. Vừa say máu, vừa cho tụi này là quân cường đạo đón đường cướp

người lương thiện, Thạch Đạt Lang quyết ra tay trừ khử. Hắn đuổi theo.

Chỉ chớp mắt, cả hai đã hồn lìa khỏi xác. Máu phun loang đỏ mặt đường,

bắn vào mặt Thạch Đạt Lang lấm tấm. Hắn đưa tay gạt.

Thình lình tiếng kim khí chạm nhau lách cách, rồi một quả cầu sắt tung

ra quấn ngay lấy thanh trường kiếm của hắn. Phản ứng tự nhiên khiến

Thạch Đạt Lang giữ chặt chuôi kiếm. Quay lại, bộ mặt rỗ hoa của một kẻ

lùn và vạm vỡ hiện ra cách hắn chừng hơn một trượng. Tay trái gã cầm cây gậy ngắn buộc sợi xích sắt có quả cầu đang quấn lấy kiếm Thạch Đạt

Lang; tay phải:

một thứ võ khí kỳ dị hình lưỡi liềm. Gã cười gằn:

- Súc sinh họ Thạch ! Phen này ta móc bụng ngươi để trả thù cho em ta !

Dứt lời, cây liềm nhằm cổ Thạch Đạt Lang phóng tới.

Trong nháy mắt, Thạch Đạt Lang ý thức ngay được sự lợi hại của món võ

khí cổ quái thiết liêm cầu. Thì ra tên này là Chu Kế Phong Tất Đạt ! May sao, tay trái hắn còn thanh đoản kiếm. Bèn trầm mình xuống, đưa mũi

kiếm thẳng vào bụng địch thủ. Kinh hoảng, gã thợ rèn thu liềm về, cố sức giật trường kiếm của Thạch Đạt Lang chứ không dám đến gần hắn nữa.

Thạch Đạt Lang nghĩ thầm, nếu không dùng song kiếm thì lúc này chắc hắn

đã mất mạng rồi ! Hai địch thủ vờn nhau, kẻ liềm người kiếm đâm bên tả,

móc bên hữu chỉ bằng một tay, tìm nhược điểm của nhau mà tiêu diệt.

Trong khi đó cả hai đều vận dụng hết công lực giật võ khí của nhau, nhất là Tất Đạt. Cổ gã bạnh ra, gân nổi phồng to như chiếc đũa, gã kéo mạnh

dây xích nhưng giật được võ khí khỏi tay Thạch Đạt Lang chẳng phải dễ

dàng gì.

Cuộc giao tranh dã man một cách khác thường. Võ khí đã cổ quái mà những

chiêu thức cũng kỳ lạ không ra lề lối gì, dù người có kinh nghiệm về võ

học cũng khó mà đoán được kết quả ra sao, ai thắng ai bại.

Thạch Đạt Lang đã phạm vào hai lầm lỗi:

Thứ nhất, chiến đấu ở chỗ trống khi không biết rõ số địch quân là bao

nhiêu, thành ra có thể bị tập hậu dễ dàng trong lúc bận giáo tranh ở mặt trước. Thứ hai, sơ suất để bị tấn công bất ngờ, vì vậy thanh trường

kiếm, món võ khí sinh tử của hắn, trở thành vô dụng.

Bỗng âm thanh trầm của một giọng đàn ông cất lên, thân mật:

- Thạch đại hiệp ! Có tại hạ Ở phía này !

Không biết ai nói, nhưng bất luận là ai, người nói câu ấy phải là bằng

hữu. Thạch Đạt Lang cảm thấy như cất được gánh nặng. Nhìn nụ cười ác độc trên khuôn mặt đẫm mồ hôi của Chu Kế Phong Tất Đạt, hắn thấy ngay lối

thoát:

hy sinh thanh trường kiếm để đoạt lại thế công chớp nhoáng hắn vẫn thường áp dụng. Thạch Đạt Lang mỉm cười.

Hắn chờ cơ hội.

Phía bên kia, nụ cười trên môi Tất Đạt cũng không tắt. Lão biết khóa

được kiếm của Thạch Đạt Lang là đã thắng được nửa phần, làm vô hiệu sự

di động thần tốc của hắn. Nhưng lão còn muốn hơn thế nữa:

đoạt kiếm của địch thủ. Lão vận toàn công lực kéo sợi dây xích, xích thẳng căng như sắp đứt.

Bỗng “phựt” một cái, Thạch Đạt Lang thình lình buông tay, cả quả cầu và

sựoi dây xích không gì kềm giữ, quật ngược lại quấn vào mình Tất Đạt.

Lão mất đà ngã ngửa.

Thạch Đạt Lang chỉ đợi có thế ! Nhanh như cắt, hắn chồm tới, dẫm chân

lên tay cầm liềm của lão, mũi đoản kiếm thọc sâu vào cổ họng đưa ngược

lên đến óc. Tất cả chỉ trong chớp mắt. Mắt Chu Kế Phong mở lòi tròng,

máu ở mũi và miệng ứa ra. Lão giẫy vài cái, đoạn nằm ngay đơ như khúc

gỗ.

Thạch Đạt Lang lùi lại, tay còn cầm đoản kiếm vấy máu đến tận chuôi. Sau hắn, Lâm Bằng đã đứng đó tự bao giờ. Thạch Đạt Lang trố mắt nhìn chàng

hiệp sĩ đất Kiso, người ba năm trước đã để lại một kỷ niệm khó quên bằng trúc côn trên ngực hắn.

Vóc dáng thô kệch của anh chàng này đối với Thạch Đạt Lang bấy giờ thật

không gì đẹp hơn. Cây trúc côn vẫn nằm trong tay Lâm Bằng, đầu côn vấy

máu. Hắn mừng rỡ:

- Thì ra tiếng nói


Old school Easter eggs.