
ên lặng nhìn vầng trăng. Hắn không tìm được lời giải đáp thỏa đáng. Lát sau mới nói:
- Đức Phật “thường hành bình đẳng”. Đối với người đã chết, ngài siêu độ tất cả, không phân biệt tốt xấu, kẻ thiện người ác.
- Thế kiếm sĩ tốt hay xấu khi chết cũng như nhau, không để lại gì à ?
- Có chứ ! Để lại cái danh của mình.
- Vậy một kiếm sĩ dũng cảm, trung liệt sẽ lưu danh mãi mãi hả thầy ?
- Phải đó. Nhưng không phải chỉ giản dị vậy đâu ! Dũng cảm và trung liệt chưa đủ, phải có lòng nhân ái. Nếu kiếm sĩ chỉ biết dùng sức mạnh của
lưỡi kiếm thì, như cây khô ngoài sa mạc, như cơn bão dữ dằn, không những không lợi ích gì cho ai mà còn nguy hiểm. Kiếm sĩ phải có lòng trắc ẩn, có trái tim biết cảm thông với những bất hạnh của người khác.
Hạo Nhiên lặng im, chắp tay thành kính cúi đầu trước mộ.
oo Sườn núi Chichibu bữa nay mây phủ đầy. Từ trên đền Mitsumine nhìn
xuống, khách trẩy hội trông như đàn kiến, từng hàng theo chân nhau ẩn
hiện qua những dải mây màu khói lam vắt vẻo ngay sườn núi. Họ chống gậy, đội nón nan, kẻ khoác tay nải, người gồng gánh lễ vật mang lên đền. Ba
ngọn sơn lĩnh Kumotori, Shiraiwa và Myoho sau núi Chichibu hợp thành một bối cảnh hùng vĩ làm tăng vẻ nguy nga tráng lệ cho vùng thắng tích.
Đền Mitsumine khá lớn, được xây cất từ lâu và đã trải qua nhiều thăng
trầm của lịch sử. Ngôi đại điện ở một khu đất bằng phẳng trên sườn núi,
rộng trăm mẫu, hàng năm vẫn là địa điểm tế lễ và tiếp đón khách thập
phương. Xung quanh vô số miếu nhỏ, thờ đủ các vị thần linh, lẩn trong
những hàng tùng trắc xanh biếc. Cảnh trí u nhã, thêm tin đồn đền rất
linh thiêng, lại lưu trữ một bộ sưu tập đồ cổ ngoạn vô giá khiến khách
du đã đi qua vùng đông bắc nước Nhật không mấy ai bỏ lỡ cơ hội đến chiêm bái.
Dưới chân núi, một làng được lập ra gồm toàn những gia đình nông dân
trưng canh ruộng đền, xuân thu nhị kỳ mang lên đóng góp sản vật đã thu
hoạch được. Một số tiểu thương mở trà thất, cửa hàng bán đồ tế tự và kỷ
niệm làm cho vùng này quanh năm lúc nào cũng có không khí sầm uất.
Hai thầy trò Thạch Đạt Lang đến chân núi thì đền đã bắt đầu vào hội từ
hôm trước, nhưng đêm nay mới là đêm lễ chính. Quán trọ Phật Bà, nơi thầy trò Thạch Đạt Lang dừng chân tạm trú, đèn treo tự sao sa. Hai cây đuốc
lớn cắm trên giá trước cổng cháy hừng hực, soi sáng cả một vùng hàng
chục trượng. Hạo Nhiên nôn nóng muốn lên đền ngay sau bữa cơm chiều,
nhưng thấy sư phụ còn thong thả bên khay trà nên không dám giục.
- Họ đã bắt đầu thúc trống rồi đấy !
Nghe đồ đệ nói lửng lơ, Thạch Đạt Lang dư biết Hạo Nhiên muốn gì. Hắn mỉm cười:
- Họ sửa soạn còn lâu chán ! Xem hội phải thong thả. Vội vàng hấp tấp nó mất thú đi !
Hạo Nhiên đi ra đi vào, mang dép của thầy đặt ngay ngắn trước cửa. Lại
kiểm soát hai ống tre xem nước uống có đủ không và mấy chiếc bánh mua
của quán hồi chiều đã bỏ vào bọc chưa. Nhìn lên núi, khách hành hương
đông như kiến leo kín các bậc đá, nó quay đi giấu tiếng thở dài.
Đợi mãi, sau mới thấy Thạch Đạt Lang nói:
- Nào, ta đi !
Tựa con chó nhỏ xổng xích, Hạo Nhiên chạy vụt ra cửa. Trời tối dần. Sao
lác đác trên nền trời đen sẫm và giải ngân hà bắt đầu hiện ra lờ mờ như
vệt khói nhạt.
- Đông quá ! Đêm nay mà trời mưa thì hỏng bét !
Hạo Nhiên theo dòng suối người xô đẩy, quên cả Thạch Đạt Lang phía sau.
Nó háo hức trèo, nhằm phía đèn lửa sáng trưng trên đỉnh núi tiến tới.
Địa điểm hành lễ còn trống nhưng sáng rực như ban ngày nhờ hàng trăm cây đình liệu đã thắp sẵn cắm cách nhau chừng trượng một. Cờ xí đủ màu sắc
sặc sỡ bay phần phật. Trống thúc liên hồi, tiếng đàn sáo lẫn với tiếng
cười nói của đám đông khích động tinh thần nó vô kể.
Thạch Đạt Lang đi thong thả, hình như không quan tâm gì đến mọi người
chung quanh. Thật ra hắn vẫn đề phòng. Cuộc đời hành hiệp của hắn nhiều
ân oán, biết đâu một kẻ tiểu nhân nào đó đang rình rập, chỉ chờ cơ hội
hắn sơ ý là ra tay. Thạch Đạt Lang luôn luôn đứng trên bờ vực của cái
chết. Để sinh mệnh mình bị kẻ khác lấy đi một cách uổng phí, thật không
gì hối tiếc hơn. Trong đám đông như thế này, Thạch Đạt Lang lại cần phải cảnh giác.
Nhìn tấm bảng gỗ ghi công đức những thí chủ cắm trước cổng đền, Thạch Đạt Lang bỗng chú ý đến hàng chữ lớn:
“Đại Cổ ở Nara”. Hắn nhớ ngay đến người đã dẫn Giang đi mất, cho đến nay vẫn không tin tức. Đột nhiên, tiếng Hạo Nhiên như kéo hắn về thực tại:
- Thầy ! Thầy coi gì vậy ? Sắp bắt đầu tế rồi !
- Ờ, ngươi cứ vào xem trước đi ! Ta có việc phải làm, sẽ vào sau.
Thạch Đạt Lang có chủ ý, muốn nhân dịp này đến gặp viên quản khố, hỏi thăm tin tức về Đại Cổ.
Lão quản khố ở sau đền đã già, nhìn khách lạ bằng đôi mắt hấp háy, dè dặt:
- Bần tăng không biết gì về chuyện này. Chỉ biết khách thập phương ai
cúng vật gì thì nhập kho, thế thôi. Thí chủ muốn biết rõ xin hỏi vị thủ
tòa.
- Thủ tòa ở đâu ?
- Ở hậu điện.
Đáp xong, dường như không muốn nghe hỏi lôi thôi gì thêm nữa, lão quản
khố sập mạnh cửa trước mặt Thạch Đạt Lang và lẩn mất trong bóng tối của
gian nhà kho rộng lớn.
Thạch Đạt Lang lắc đầu đi ra, tìm đến hậu điện. Tr