XtGem Forum catalog
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327860

Bình chọn: 7.00/10/786 lượt.

giọng:

- Có đúng nó không ?

- Đích thị ! May mà mụ nhìn ra nó sớm.

- Bây giờ phải làm gì ?

Tất Đạt không đáp. Lão vốn ít nói và cẩn thận nên hỏi lại, lửng lơ:

- Hồ Định đâu ?

- Không biết. Mới về ! Chắc ở nhà trong.

Mụ quay sang con hầu:

- Lại ngủ phải không ?

- Dạ, đâu có.

- Ta không bảo ngươi. Ta hỏi ông chủ kìa !

- Ông chủ ? Vâng, ông chủ ngủ trong nhà.

Ôkô lầu bầu:

- Đồ ăn hại ! Ngày lễ ngày lạc, chẳng để ý đến việc gì cả ! Chỉ rượu với ngủ. Thảo nào cửa hàng ế chơ ế chỏng.

Nói đoạn, xăm xăm bước đến sau tấm bình phong, kéo tuột chăn của một người đang nằm trên chiếc ghế dài gần đó.

- Này dậy đi ! Ngủ gì ngủ lắm thế !

Bị đánh thức thình lình, người đang ngủ nhỏm dậy, mắt hấp háy:

- Gì thế ?

Ôkô lùi lại, ngạc nhiên, đoạn cười lên sằng sặc:

- Trời ơi, ta lầm rồi ! Ta tưởng thằng chồng trời đánh chứ !

Tấm chăn rớt xuống chân ghế. Người kia nhặt lên trùm kín mặt, sửa lại

chiếc gối gỗ rồi ngủ tiếp. Bên cạnh chỗ gã nằm, lăn lóc cái bát với đôi

đũa, sát tường dựng một đôi dép cỏ loang lổ bùn, một túi hành trang bạc

phếch, một cái nón nan cũ và cây gậy tre lớn đã lên nước bóng loáng.

- Chắc là khách trọ ?

Đứa hầu gái đáp:

- Dạ. Ông khách chỉ đủ tiền trả tiền cơm nên xin ngủ nhờ, mai đi sớm.

Chu Tất Đạt ghé tai mụ thì thầm:

- Con chó này kềnh càng dễ gây chú ý. Để ta mang nó về, lát nữa trở lại. Mụ gọi chồng mụ dậy.

Ôkô gật. Đợi cho Chu Tất Đạt ra khỏi cửa, mụ mới bước vào phòng, Hồ Định đã tỉnh giấc nhưng còn nằm nán trên chiếu. Cũng như ở Ôkô, thời gian đã in lên thể chất và tinh thần Hồ Định những vết tàn phá càng ngày càng

rõ nét. Qua nhiều năm cực nhọc và sa đọa, nhất là sau lần thoát chết

trên đồi Hòa Đa, đồ đảng tan rã, gã trở thành một lão già bạc nhược,

nhút nhát, không còn chút phong độ nào của một kiếm sĩ trước đây được

coi như rường cột của phái Hoa Sơn. Thú vui duy nhất của gã bây giờ là

ngày ba bữa rượu rồi ngủ vùi. Mọi việc phó mặc Ôkô lo liệu. Lữ điếm

nghèo nàn của vợ chồng gã mở ra kiếm tiền độ nhật mỗi năm một suy tàn

trông thấy. Hồ Định không ngờ gã đang bước theo vết chân của Mãn Hà Chí

và chẳng bao giờ quan tâm xem mình hiện đang ở nấc thang nào của sự trụy lạc.

Hồ Định tung chăn bước ra, chân xiêu vẹo và quần áo xốc xếch. Gã đến bên vại nước. Nhìn dáng khom khom của chồng, mụ Ôkô nhổ nước bọt. Gã múc

một gáo nước đầy uống ừng ực rồi đổ chỗ còn lại lên đầu, dùng tay mặt

vuốt tóc. Nước lạnh làm gã tỉnh táo đôi chút.

- Này Hồ Định ! May cho ông lắm đấy ! Bữa nay mà còn la cả ở quán rượu thì chết mất xác rồi !

Hồ Định cau mặt:

- Nói cái gì ?

- Tôi nói từ giờ ông phải cẩn thận. Ông biết thằng Thạch Kinh Tử hiện đang ở vùng này không ?

Mặt Hồ Định nghệch ra:

- Thế à ? Mụ trông thấy hắn à ?

- Phải. May mà tôi nhìn thấy và báo cho Chu Kế Phong biết. Chút nữa lão trở lại.

Hồ Định thừ người rồi bước vội vào phòng. Qua mặt vợ, gã nói nhỏ:

- Khe khẽ chứ. Vào đây, nói gì thì nói.

- ...

- Tắt đèn đi. Đừng để nó biết mình mở quán ở đây.

- Xì ! Ông thì nhát như cáy ngày. Định trốn trong buồng cả đời sao ?

- Thế mụ không nhớ chuyện xảy ra trên đồi Hòa Đa à ? Thằng ấy nguy hiểm lắm, mình suýt chết thiêu về tay nó.

- Nhớ chứ sao không. Nhưng việc gì mà sợ quá thế ? Đây là cơ hội tốt mình trả cái hận đó. Lại còn mối thù môn phái.

Mụ khích thêm:

- Ông là người của Hoa Sơn. Nó tàn sát cả tông môn, đến thằng bé con cũng giết mà ông không có phản ứng gì. Không biết nhục !

Thật ra khi cuộc giao chiến giữa Hoa Sơn và Thạch Đạt Lang xảy ra dưới

gốc cổ tùng mấy năm trước, Hồ Định không có mặt. Nhưng được tin chưởng

môn cùng bao anh em đồng đạo chết thảm khốc, gã áy náy vô cùng và lấy

làm hổ thẹn đã hèn nhát bỏ đi.

Một lần, lừa được Thạch Đạt Lang vào tròng tại căn nhà sàn chứa thuốc ở

đồi Hòa Đa, tuy không phải hoàn toàn chỉ vì mục đích trả hận cho môn

phái, gã đã hy vọng diệt được kẻ thù không đội trời chung ấy. Nhưng

Thạch Đạt Lang không mắc bẫy. Không những thế, hắn còn quật ngược lại,

trói vợ chồng gã vào gốc cây rồi nổi lửa thiêu sống.

“Thằng đó ghê gớm quá !”. Hồ Định nghĩ thầm. Bản năng tham sống sợ chết của gã nổi dậy càng làm gã thêm khiếp nhược.

- Ở Hòa Đa, băng đảng nhiều mà còn không làm gì được. Huống chi bây giờ chỉ còn ta với mụ !

- Sao lại chỉ còn ông với tôi ? Lão Chu Kế Phong cũng hận nó không kém, có thể hợp tác với ta được !

Ôkô bèn đem chuyện Thạch Đạt Lang giết em Chu Kế Phong Tất Đạt là Chu Kế Phong Thử Mạch trên đồi Ibuki ra kể cho Hồ Định nghe. Gã mừng lắm, vì

không những lão biết sử dụng thuần thục thứ võ khí cổ quái thiết liêm

cầu mà còn đứng đầu bọn tuần vệ nữa. Bề nào cũng trông cậy vào lão được

rất nhiều.

- Hay lắm ! Vậy mụ đã bảo với lão chưa ?

- Dĩ nhiên là rồi.

- Lão nói sao ?

- Chút nữa trở lại Hồ Định bỗng giật mình. Gã đưa mắt ra nhà ngoài nhìn kẻ ngủ trên ghế dài rồi hỏi nhỏ vợ:

- Ai thế ?

- Khách trọ !

- Bảo nó dậy đi đi !

Ôkô gọi đứa hầu gái đến đánh thức khách, mời ra khỏi quán. Tuy lẩm bẩm

phản đối nhưng người khách trọ cũng không nài ở lại, khoan thai đeo hành trang, cầm gậy bước ra cửa.

Vóc gã