XtGem Forum catalog
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327872

Bình chọn: 7.00/10/787 lượt.

thô kệch nhưng dáng đi mềm mại mà vững vàng, khác với dáng dấp

của phần đông khách hành hương thường thấy. Ôkô hơi thắc mắc, hỏi con

hầu về số tiền cơm. Thấy nói khách đã trả đủ, mụ bỏ qua không lý đến

nữa, đoạn bảo nó tắt đèn và đóng cửa quán.

Chừng nửa đêm, Chu Kế Phong Tất Đạt trở lại, mang theo một bọc vải dài.

Ôkô ra mở cửa dẫn vào. Lão tháo dép ngồi bên Hồ Định. Khay rượu đã dọn

sẵn. Cả ba yên lặng một lúc dường như còn ngại ngùng chưa biết mở đầu

thế nào. Họ uống rượu hết đĩa này đến đĩa khác.

Mãi sau, Ôkô mới hỏi:

- Lão có kế hoạch gì chưa ?

- Hồi tối đi tuần, ta nghe nói nó với một đứa nhỏ sáng mai chúng nó vào hậu điện.

Cứ phục ở dọc đường, thế nào cũng giết được nó.

- Chỉ có ta với lão sợ không đủ sức !

Chu Tất Đạt cười ghê rợn, quả quyết:

- Cứ tin ta. Nó không thoát được đâu !

Rồi thấp giọng:

- Ta đã bảo mấy đứa thân tín cầm giáo dài núp ở ven suối.

Đoạn hất hàm về phía Hồ Định:

- Còn lão huynh dùng cái này !

Chu Tất Đạt mở bọc vải lấy ra cây súng hỏa mai đưa cho gã:

- Thấy nó thì bắn ngay. Bọn ta sẽ nhất tề xông vào, nó có mười chân cũng chẳng thoát được.

Hồ Định mừng rỡ đập tay xuống chiếu:

- Hoàn hảo quá ! Phen này thằng ấy đến số rồi !

Tất Đạt cười hềnh hệch, không đợi mời, chìa đĩa để Hồ Định rót thêm

rượu. Ngồi kế bên, Ôkô góp ý. Cả ba châu đầu vào nhau thì thầm bàn bạc

mãi đến khuya mới giải tán.

Tinh sương hôm sau, bọn Hồ Định đã tề tựu bên bờ suối. Trăng hạ huyền lơ lửng trên thung lũng, bên cạnh ngôi sao mai còn lấp lánh trong bầu trời mực loáng. Ven núi, sương phủ mờ mờ, rừng cây chỗ đậm chỗ nhạt như nổi

lềnh bềnh trên biển khơi.

Tất Đạt gọi thuộc hạ:

- Anh em đủ mặt cả chưa ?

- Đủ.

- Bao nhiêu ?

- Mười ba.

Lão cắt đặt:

- Thằng Y Lâm dẫn bốn đứa bố trí dọc theo bờ đường, sau tảng đá lớn đằng kia. Số còn lại núp vào các bụi cây trước mặt. Giáo đặt nằm dưới đất

cho khỏi lộ hình tích. Hễ nghe tiếng súng nổ là nhất tề xông ra đâm chết nó, chớ để nó thoát.

Mọi người gật đầu y kế tản ra, thoáng cái đã mất hút.

- Còn Hồ lão huynh ! Xem lại mồi thuốc súng đừng để ẩm. Nạp đạn sắn đi,

núp ở triền dốc cao này, thấy nó thì bắn liền, chậm là khốn đấy.

Đoạn rút thiết liêm cầu ra, lão men theo bờ đường, tìm chỗ nấp kín đáo ngồi đợi.

Bình minh ló dạng. Ba đỉnh núi Kumotori, Shiraiwa và Myoho đã bắt đầu in hình rõ rệt trên nền trời ửng hồng buổi sớm. Cảnh trí huy hoàng như

tranh vẽ. Vượn hú trong tàn cây, chim vỗ cánh rời tổ, cành lá rung động

xào xạc khiến không khí sinh động hẳn.

Con đường dốc hiện ra lờ mờ, ngoằn ngoèo như dải lụa, một đầu mất hút

trong sương. Đầu kia, từ dưới chân núi đi lên, thầy trò Thạch Đạt Lang

thong dong bước.

Thấy mặt trời vừa hé, Hạo Nhiên xòe tay ra đón. Những kẽ tay nó hồng rực lên dưới ánh dương quang. Hạo Nhiên cười thích thú:

- Thầy ơi ! Máu con đây này. Đỏ như ánh mặt trời !

Thạch Đạt Lang gật đầu:

- Phải. Thần Thái Dương là tổ chúng ta, tự ngàn xưa truyền huyết lực cho dân tộc Nhật và sẽ còn truyền mãi cho đến những đời sau. Con phải nhớ

thế mới được !

Liên tưởng đến ý nghĩa bài lễ ca, Hạo Nhiên nghe văng vẳng từ những từng mây ngũ sắc trên cao, vọng xuống tiết điệu thần bí, trang nghiêm của

khúc nhạc tế đền. Cảm động, nó ngước nhìn thầy, thấy trong lời dạy của

sư phụ có một cái gì thiêng liêng như chính đó là những lời truyền dạy

của thần linh. Nó nắm chặt tay thầy, lòng tràn ngập biết ơn và tôn kính.

Đến lưng chừng núi, Thạch Đạt Lang nhận thấy ở bên đường, nhiều chỗ cỏ

bị dẫm nát. Trực giác báo cho biết có sự chẳng lành, hắn lập tức ôm đồ

đệ nhảy vào bụi rậm.

Ngay lúc đó, súng nổ chát chúa vang động cả khu rừng. Vượn kêu, chim đập cánh bay tán loạn, mùi thuốc súng khét lẹt. Những tiếng thét xung trận

“Giết ! Giết !” dội vào vách đá tứ phía, không còn phân biệt được ở đâu

và của ai nữa.

Bình minh chưa rạng hẳn. Lẫn trong bóng tối của những tảng quái thạch,

thầy trò Thạch Đạt Lang nép mình thật sát vào một hốc đá nông. Chỗ núp

chật hẹp, Thạch Đạt Lang không rút được kiếm. Hắn ghé tai đồ đệ, thì

thầm:

- Nằm im, có bị dẫm lên cũng đừng ...

- Úi cha ! Có người !

Một ngọn giáo đâm tới, gió rít nghe “vù”. Không kịp tránh, Thạch Đạt

Lang bắt luôn ngọn giáo giật chếch sang bên đồng thời phóng cước đá một

phát như trời giáng về phía trước. Một tiếng “hự”, tên cầm giáo tung

lên, đầu đập vào đá giấy đành đạch.

Chỉ ba bước, Thạch Đạt Lang đã ra khỏi chỗ nấp, song kiếm tuốt trần, mắt đổ lửa.

Đột nhiên có tiếng thét đau đớn nổi dậy ở dưới thung lũng. Thạch Đạt

Lang ngạc nhiên không hiểu chuyện gì và kẻ địch bao nhiêu người. Hắn

chưa xuất thủ, không hiểu sao lại có tiếng thét ? Hay chúng sát hại lẫn

nhau như đã xảy ra trước kia ở đồng cỏ Hannya ? Thạch Đạt Lang bối rối,

nhưng vội gạt đi ngay những suy luận vô ích. Rối trí là chết ! Hắn cẩn

trọng di chuyển đến gần một gốc cổ thụ, lợi dụng gốc cây to để đỡ mặt

sau.

- Các ngươi là ai ? Muốn gì ? Chốn trang nghiêm, ta không muốn có đổ

máu, nhưng nếu không khai rõ danh tính hoặc rút lui thì đừng trách ta

tàn ác.

Đáp lại lời cảnh cáo của Thạch Đạt Lang,