
nơi khác, không đoái hoài đến nữa.
Phía bên kia đường có vài thửa ruộng cằn. Xa hơn, mấy căn lều gỗ trơ trọi, tối đen.
Trong cái đìu hiu của cảnh vật, tiếng ếch kêu gióng một càng như gợi lên trong lòng Giang một cảm giác thê lương và sợ hãi không duyên cớ.
Bỗng trên sườn vách đá có vật gì động đậy. Tưởng là chồn cáo, Giang
không để ý, nhưng thấy vật ấy cử động có hơi khác lạ, nó tò mò nhìn kỹ.
Vật ấy cử động đều đặn một lát, ngưng lại, rồi lại tiếp tục cử động đều
đặn như thế.
Giang trố mắt nhìn đến nứt kẽ. Mãi sau mới nhận ra một người đang tuột
dây từ trên bờ thành lâu đài xuống. Gã đeo trên lưng cái bọc lớn.
Tuy sợ, Giang vẫn đứng yên, chú mục nhìn như bị thôi miên. Đến chân
tường, bóng đen giật cho sợi dây rớt xuống, cuộn lại, rồi bỗng mất hút,
tưởng như tan biến vào trong bóng tối của những lùm cây vây bọc xung
quanh.
Sự tò mò của Giang lên đến cực điểm. Nấp sau một tảng đá, nó định bụng
chờ lúc nữa, nếu không động tĩnh gì, sẽ đến chân tòa lâu đài coi xem thế nào.
Nhưng chẳng phải đợi lâu. Chừng một chập, có lẽ chưa tàn nửa nén hương,
Giang đã thấy cũng cái bóng đen ấy men theo bờ ruộng tiến thẳng về hướng nó nấp. Hoảng sợ, Giang định bỏ chạy nhưng bỗng thở phào:
bó củi trên lưng kẻ ấy khiến nó đoán ra ngay.
“Có gì đâu ! Chỉ là một người kiếm củi, thế mà làm mình sợ muốn chết !”. Nhưng Giang lại thầm rủa kẻ kiếm củi về trễ đã làm nó thất vọng. Cái
cảm giác rờn rợn nổi da gà khi nãy không còn nữa và cả một sự bí mật ghê gớm nó mường tượng ra đột nhiên trở thành tầm thường và nhàm chán một
cách khó chịu.
Nó toan dời chỗ nấp trở về đường cũ. Nhưng nhìn dáng đi của người kiếm
củi, Giang kinh ngạc vội giơ tay tự bịt miệng để khỏi thốt ra tiếng kêu
lớn. Vì đấy chính là dáng đi của Đại Cổ.
Bóng người kiếm củi mỗi lúc một gần. Ông ta mặc bộ áo chẽn màu chàm,
loại quần áo tiều phu thường mặc, đi dép cỏ và quấn một vuông khăn đen
để giấu mặt, nhưng vóc dáng ấy không thể đánh lừa được Giang. Đôi vai
rộng, bước đi vừa vững vàng vừa mềm mại, khó tìm thấy ở những người trạc tuổi ngũ tuần là những đặc tính không thể lầm Đại Cổ với một người khác được. Giang tự hỏi:
“Chẳng biết ông ấy đến đây làm gì, nhưng chắc chắn không phải để kiếm củi”.
Đại Cổ men theo bờ ruộng, đến gần chỗ Giang nấp thì rẽ sang một bờ ruộng khác, trèo lên con đường mòn. Đoán chừng ông ta trở về trấn, Giang nảy ý định theo chân cho khỏi lạc, nhưng lại không muốn để ông biết. Bèn chờ
Đại Cổ đi thật xa mới len lén dời chỗ nấp, nương bóng tối mà theo. Đường mòn quanh co như rắn lượn đến một cái gò.
Tới chân gò, Đại Cổ để bó củi xuống ngồi nghỉ bên một tấm bia đá chôn đã lâu ngày, đổ nghiêng. Lúc sau mới đứng dậy tiếp tục trèo lên. Giang đến chỗ bia đá cũng dừng lại nghỉ chân. Bia cũ nhưng ít rêu phủ. Giang lẩm
nhẩm đọc hàng chứ hãy còn rõ nét:
“Thủ cấp lũng” (gò đầu người) và nghĩ chỗ này chắc là chỗ chôn thủ cấp
những kẻ chiến bại ngày trước. Cảm giác rờn rợn lại ào đến xâm chiếm
lòng nó và bỗng dưng Giang có cảm tưởng như âm khi lãng đãng theo sau
cùng với nhiều tiếng kêu khóc.
Nó quay lại nhìn ...Không ! Bốn bề vắng lặng như tờ, đến tiếng côn trùng cũng không có. Ngó lên cao, gốc tùng cổ thụ vươn những cành cằn cỗi đan vào nhau dưới ánh trăng suông. Bóng Đại Cổ cũng mất hút. Dưới chân gò,
con đường mòn vẫn ngoằn ngoèo, từ đâu đến và dẫn đi đâu Giang cũng không biết. Phân vân một lúc, nó đánh liều cứ leo lên gò, may ra ở chỗ cao sẽ tìm được phương hướng.
Mới được mươi bước, Giang khựng lại ngay núp vào trong bụi rậm. Vì nó
vừa thấy bóng Đại Cổ trên đỉnh gò. Ông ngồi lên một cái rễ nổi cao khỏi
mặt đất, đang hút thuốc.
Giang nín thở. Tẩu thuốc ấy xác nhận danh tính của ông. Không còn nghi
ngờ gì nữa. Đúng là Đại Cổ. Nông dân thời đó làm gì có thuốc lá mà hút
vì thuốc lá được coi là một loại xa xỉ phẩm. Nước Nhật bấy giờ chỉ mới
trồng được một ít thuốc, bán ra rất đắt.
Đến như ở Kansai là vùng giàu có mà cũng ít người dám bỏ tiền mua hút.
Ngay Liêu Chính Mộ Đức, lãnh chúa vùng Mitsu thịnh vượng, mỗi khi hút
thuốc, gia nhân cũng phải ghi vào sổ rành mạch để theo dõi sự tiêu thụ:
“Sáng:
ba cối; chiều:
hai cối; tối:
một cối”. Ngoài vấn đề đắt đỏ ra, thuốc lá còn không được thông dụng vì độc tính của nó.
Những người không quen, khi hút dễ bị nhức đầu, nôn mửa. Mặc dầu ngửi
thơm, thuốc lá bấy giờ bị coi như ma túy và xếp vào hàng độc dược.
Giang biết Đại Cổ nghiện thuốc lá. Ông ta ưa dùng xa xỉ phẩm nhưng ông
giàu, hút gì mà chả được. Có điều ông đến đây với mục đích gì giữa lúc
tối tăm, lại phải trá hình là một kẻ nhà quê đi nhặt củi thì nó không
thể nào đoán ra. Tuổi còn trẻ, với tính tò mò cố hữu, Giang không thể
nhịn được. Nó bò đến gần, mở banh mắt ra nhìn.
Hút xong cối thuốc, Đại Cổ thong thả đứng dậy, xắn tay áo đi vòng ra
phía sau cây tùng. Khi trở lại, ông cầm một cái mai. Đại Cổ lấy cái mai ở đâu không biết, nhưng Giang thấy ông tỳ tay lên cán mai đứng một hồi
lâu nhìn xung quanh dường như muốn ghi nhận tất cả những chi tiết của
cảnh vật trong óc. Đoạn ra vẻ vừa ý, ông đến một chỗ